25
Tôi đã nỗ lực để bản thân trở nên xuất sắc, đủ để sánh vai cùng anh ấy.
Tôi biết anh ấy không hề mặn mà với mối quan hệ được sắp đặt này, nhưng anh ấy cũng chưa từng phản đối rõ ràng.
Tôi nghĩ, thời gian sẽ khiến anh quen với sự tồn tại của tôi, giống như quen với không khí và nước vậy.
Cho đến ngày hôm đó, đồn cảnh sát gọi điện đến, nói rằng anh ấy mất tích rồi.
Nhà họ Phó đã huy động toàn bộ lực lượng, tìm kiếm suốt ba tháng, nhưng không có kết quả gì.
Tôi nhìn thấy mẹ anh tóc bạc trắng chỉ sau một đêm, nhìn thấy bên trong tập đoàn Phó thị ngấm ngầm dậy sóng, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy hoảng loạn — nếu Phó Chiếu không quay về nữa, tất cả nỗ lực và hy vọng suốt những năm qua của tôi sẽ tan thành mây khói.
Ba năm sau, cuối cùng anh ấy cũng được tìm thấy, ở một thị trấn nhỏ miền nam xa lạ, bên cạnh một người phụ nữ tên là Trình Dĩ Ninh.
Anh bị mất trí nhớ, trở thành một người câm, hoàn toàn phụ thuộc vào người phụ nữ chẳng có gì trong tay ấy.
Tôi đã đi gặp Trình Dĩ Ninh.
Cô ấy rất bình thường, mặc một chiếc quần jean bạc màu vì giặt nhiều, ánh mắt trong veo, mang theo sự ngây thơ chưa từng trải.
Cách cô ấy nhìn Phó Chiếu, tràn đầy tình yêu vô điều kiện và sự xót xa.
Khoảnh khắc đó, thứ trào dâng trong lòng tôi không phải là ghen tị, mà là cảm giác nực cười và vô lý đến buồn cười.
Cô ta dựa vào đâu? Dựa vào cái gì có được Phó Chiếu mà ngay cả tôi cũng không thể đến gần?
Tôi đã đứng ra “thành toàn” cho họ.
Tôi biết, chỉ có như vậy mới khiến Phó Chiếu — khi chưa hồi phục ký ức — để ý đến tôi, khiến anh ấy nợ tôi một ân tình, cũng khiến mẹ Phó càng thêm tin rằng, tôi mới là người con dâu xứng đáng nhất của nhà họ Phó.
Quả nhiên, trong ánh mắt Phó Chiếu nhìn tôi, đã có thêm phần cảm kích và tán thưởng.
Anh trở về nhà họ Phó, khôi phục thân phận, cũng khôi phục trí nhớ.
Ba năm ở thị trấn nhỏ kia, dường như trở thành một đoạn hồi ức không muốn nhắc lại trong cuộc đời anh.
Anh bắt đầu bận rộn thu dọn mớ hỗn độn của Phó thị, còn tôi thì luôn kề cận bên anh, dùng nguồn lực của nhà họ An, dùng năng lực và các mối quan hệ của tôi để giúp anh ổn định tình hình.
Anh ngày càng lệ thuộc vào tôi.
Tôi nhìn anh dần dần loại Trình Dĩ Ninh ra khỏi thế giới của mình, nhìn anh quen với việc để tôi lo liệu mọi chuyện của anh, kể cả những món quà đắt đỏ nhưng lạnh lùng dành cho Trình Dĩ Ninh.
Tôi tưởng rằng mình đã thắng.
Tôi lên kế hoạch tỉ mỉ cho từng lần “trùng hợp”, để anh thấy được sự rộng lượng của tôi, rồi so sánh với sự “không hiểu chuyện” của Trình Dĩ Ninh.
Tôi khiến anh quen với sự hiện diện của tôi, trở thành “trợ lý đặc biệt hàng đầu” không thể thiếu trong công việc và cuộc sống của anh.
Nhưng tôi đã quên mất, thói quen không phải là tình yêu.
Ánh mắt anh khi nhìn Trình Dĩ Ninh, đôi lúc sẽ thoáng qua những cảm xúc phức tạp mà ngay cả chính anh cũng không nhận ra — là áy náy, là giằng xé.
Còn tôi thì sao?
Ánh mắt anh nhìn tôi chỉ có sự tin tưởng rõ ràng, sự tán thưởng, và một sự dịu dàng nảy sinh từ cảm giác “mắc nợ”.
Anh cho tôi quyền lực, cho tôi địa vị, duy chỉ không cho tôi tình yêu.
Tai nạn tàu hỏa, là nước cờ mạo hiểm của tôi.
Tôi đã tính toán góc độ chuẩn xác, tính toán rằng Phó Chiếu sẽ chứng kiến cảnh tượng đó.
Tôi dùng mảnh kính vỡ đâm vào cánh tay Trình Dĩ Ninh, ép cô ta buông tay, rồi dùng “sự hy sinh” của mình để trói chặt trách nhiệm của Phó Chiếu.
Tôi đã thành công, anh đồng ý cưới tôi.
Nhưng khi anh đứng trong phòng bệnh, nói với tôi rằng “không phải vì áy náy”, rằng sẽ chăm sóc tôi cả đời, tôi nhìn bàn tay anh đang nắm chặt tay tôi, trong lòng lại lạnh toát.
Anh đang cố thuyết phục tôi, càng cố thuyết phục chính mình.
Tin Trình Dĩ Ninh mang thai, như một cú búa nện vỡ ảo tưởng cuối cùng trong tôi.
Tôi “đúng lúc” nhắc với mẹ Phó về bản báo cáo khám sức khỏe giả mạo kia, chụp lên đầu Trình Dĩ Ninh cái mũ “ngoại tình trong hôn nhân”.
Sự im lặng của Phó Chiếu, sự phẫn nộ của mẹ Phó, đều nằm trong dự tính của tôi.
Nhìn cô ấy ký vào đơn ly hôn, ngẩng cao đầu rời đi, tôi cứ ngỡ rằng cuối cùng mình đã xóa sạch mọi chướng ngại.
Nhưng Phó Chiếu lại không lập tức cưới tôi như tôi dự tính.
Lễ cưới bị gián đoạn vì một “sự cố”, sau đó thủ tục đăng ký kết hôn cũng bị anh lấy đủ mọi lý do để hoãn vô thời hạn.
Anh vẫn để tôi đứng bên cạnh, nhưng không còn nhắc đến chuyện kết hôn nữa.
Cho đến khi Trình Dĩ Ninh quay lại, mang theo đứa con trai giống Phó Chiếu như đúc, mang theo ánh hào quang chói lọi toàn thân.
Khoảnh khắc ấy, tôi biết, tôi đã thua rồi.
Tất cả những toan tính và công sức của tôi, trước huyết thống và thiên phú thật sự, đều không đáng một xu.
26
Ánh mắt Phó Chiếu nhìn cô ấy, là sự hối hận chưa từng có.
Tôi phát điên, dùng đến những thủ đoạn cuối cùng, muốn dùng dư luận để hủy diệt cô ta, nhưng lại bị con trai anh dễ dàng phá giải, thậm chí còn tự rước họa vào thân.
Trong buổi họp báo, nghe Phó Chiếu vì cô ta mà từ chức tổng giám đốc Phó thị, nhìn bọn họ ba người trở thành tâm điểm, sự không cam lòng và oán hận mà tôi tích lũy suốt nhiều năm cuối cùng cũng đánh sập lý trí.
Tôi bình tĩnh kể lại “tiểu thủ đoạn” năm đó với chiếc xe, tận hưởng không khí đông cứng vì lời nói của mình, cũng tận hưởng ánh mắt Phó Chiếu — khoảnh khắc bùng lên cảm xúc thật sự hướng về tôi, cho dù đó là phẫn nộ hay sát ý.
Tốt quá rồi, A Chiếu, cuối cùng anh cũng chịu nghiêm túc, dùng toàn bộ ánh mắt để nhìn tôi, dù là để hận tôi.
Khi cảnh sát còng tay tôi, tôi còn chỉnh lại cổ áo, mỉm cười cuối cùng với anh.
“A Chiếu, anh xem, chúng ta cuối cùng… vẫn không thể đi đến cùng.”
Từ đầu đến cuối, trong mắt anh, chỉ có Trình Dĩ Ninh.
Dù cô ta ngây thơ chưa hiểu chuyện, hay rực rỡ đến chói mắt.
Còn tôi — An Lê — dốc hết tâm trí, dùng hết thủ đoạn, cuối cùng lại sống thành một trò cười.
Cả đời này của tôi, giống như một vở kịch được dàn dựng tỉ mỉ, từng bước đều chuẩn xác, đoan trang, nhưng chưa bao giờ nhận được tràng pháo tay chân thành nào.
Trong hội lễ pháo hoa, bên bức tường cầu nguyện, tôi từng viết: “Chỉ mong pháo hoa mãi sáng, lòng người mãi như thuở thiếu niên.”
Bây giờ nhìn lại, thật nực cười đến ngây thơ.
Pháo hoa dễ tàn, lòng người dễ đổi.
Còn thời niên thiếu của tôi — chưa từng thật sự bắt đầu, đã vội vàng khép lại.
Ngoại truyện của Phó Chiếu · Buộc tôi vào hồng trần cũ
Đời tôi, năm hai mươi tuổi, bị chia thành hai nửa một cách tàn nhẫn.
Nửa đầu, là Phó Chiếu — người thừa kế nhà họ Phó, sống trong hoạch định và kỳ vọng, lạnh lùng hiệu quả, cảm xúc là một món xa xỉ dư thừa.
Nửa sau, là “chàng câm nhỏ” được Trình Dĩ Ninh nhặt về, sống trong sự thật ngoài dự tính, vụng về dựa dẫm, cảm nhận thứ hơi ấm mà trước đây tôi chưa từng biết.
Khoảnh khắc ký ức khôi phục, dòng thông tin khổng lồ như ập vào não.
Tôi là Phó Chiếu, người thừa kế Phó thị, tôi có trách nhiệm chưa hoàn thành, có gia tộc đang chờ đợi.
Còn Trình Dĩ Ninh — cô ấy là biến số vừa ấm áp nhất, vừa khó xử nhất trong ba năm ngoài dự liệu đó.
Tôi đưa cô ấy về Tân Thành.
Tôi nghĩ tôi có thể cân bằng tất cả.
Cho cô ấy cuộc sống sung túc, để cô ấy đứng bên cạnh tôi — đó là cách bù đắp và yêu thương tốt nhất mà tôi có thể cho.
Nhưng tôi quên mất, thứ Trình Dĩ Ninh muốn, chưa bao giờ là xa hoa mà “Tổng giám đốc Phó” có thể ban cho.
Mà là tấm lòng chân thật của “chàng câm nhỏ” năm ấy — người dẫu chẳng có gì, cũng nguyện dốc hết tất cả cho cô.
Mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Có lẽ là từ lần đầu tiên tôi vì cuộc họp mà cúp máy cuộc gọi nghẹn ngào của cô;
Có lẽ là từ lúc tôi mặc nhiên để An Lê xen vào cuộc sống của chúng tôi, vì cô ta luôn có thể sắp xếp mọi thứ gọn gàng, giảm bớt bao phiền phức cho tôi;
Có lẽ là từ mỗi lần tôi lấy lý do “tôi rất mệt”, rồi trong ánh mắt cô, sự im lặng ngày càng nhiều.
Từng chút từng chút, chính tay tôi đẩy người con gái — người từng vì tôi mà thắp đèn, nấu mì — ra xa hơn.
Tôi tán thưởng An Lê, cảm kích cô ta.
Cô ta là trợ thủ đắc lực nhất sau khi tôi trở về.
Cô ta hiểu tham vọng của tôi, tiếp nhận mọi quyết định của tôi, chưa từng mắc lỗi.
Tôi đặt cô ta vào vị trí “không thể thiếu”, nhưng chưa từng nhìn rõ, trong sự “không thể thiếu” ấy có bao nhiêu sự dẫn dắt được tính toán kỹ lưỡng của cô ta, và bao nhiêu sự lười biếng lẫn trốn tránh của chính tôi.
Tôi tưởng rằng mình đã cho Trình Dĩ Ninh điều tốt nhất, nhưng lại quên rằng ánh sáng trong mắt cô ấy đang dần tắt.
Cho đến ngày đó, trong văn phòng, tôi nhìn thấy sợi dây đỏ phủ bụi bên cạnh thùng rác.
Tim tôi như bị ai bóp chặt.
Đó là sợi dây cô ấy vừa khóc vừa đeo cho tôi năm ấy.
Tôi từng viết vào lòng bàn tay cô:
“Tôi nhất định sẽ trân trọng nó như bảo vật, cả đời không tháo.”
Một lời hứa còn văng vẳng bên tai, vật lại bị vứt như đồ bỏ.
Giây phút ấy, có điều gì đó trong tôi bừng tỉnh, kèm theo là một cảm giác hoảng loạn.
Nhưng tôi lựa chọn phớt lờ.
Cuộc đời Phó Chiếu không cho phép quá nhiều cảm xúc vô dụng — áy náy thì được, nhưng không thể nhiều hơn.
27
Tôi thậm chí còn ngầm cho phép em gái An Lê cướp đi dự án của cô ấy.
Trong mắt tôi lúc ấy, đó chỉ là một dự án, bù đắp lại chẳng khó gì.
Tôi đã đánh giá thấp sự thật rằng đó là toàn bộ tâm huyết suốt ba tháng của cô ấy, là tất cả nỗ lực để chứng minh giá trị bản thân trong một thế giới không có tôi.
Tôi dùng giọng điệu ban ơn nói: “Về tập đoàn Phó thị đi, tôi sẽ sắp xếp cho em một vị trí phù hợp.”
Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi rất lâu, rồi nói: “Được.”
Ánh mắt ấy, trống rỗng đến mức khiến tôi hoảng hốt.
Lúc đó tôi không hiểu — đó chính là lời từ biệt cuối cùng của cô ấy với tôi, với đoạn tình cảm này.
Mọi chuyện sau đó, như một đoàn tàu mất kiểm soát lao thẳng xuống vực.
Trong tai nạn tàu hỏa, tôi đã tận mắt thấy Trình Dĩ Ninh buông tay, để An Lê rơi xuống.
Cơn giận dữ và cảm giác trách nhiệm lập tức nhấn chìm tôi.
Tôi thậm chí không điều tra, đã khẳng định chính Trình Dĩ Ninh vì hận thù mà mất kiểm soát.
Tôi ép cô ấy ký đơn hiến giác mạc, dùng kỹ năng đàm phán thương mại giỏi nhất của mình để xử lý một mối quan hệ đã tan vỡ vụn.
Cô ấy nhìn tôi và hỏi: “Trong lòng anh, em thật sự là loại người đó sao?”
Tôi né tránh ánh mắt của cô ấy.
Khi mẹ tôi đưa ra cái gọi là “báo cáo sức khỏe” để buộc tội cô ấy ngoại tình, tôi đã chọn im lặng.
Chính sự im lặng ấy, đã trở thành sợi rơm cuối cùng đè gãy lưng cô ấy.
Sau khi cô ấy rời đi, lễ cưới chưa thành của tôi và An Lê trở thành mốc định hình trong mắt người ngoài về mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi mặc kệ danh nghĩa ấy tồn tại, vì lười giải thích, cũng vì nó dường như che giấu tốt nhất những sai lầm trong quá khứ.
Tôi dùng công việc để làm tê liệt chính mình, phát triển Phó thị ngày càng lớn mạnh.
Tôi nghĩ mình đã thắng, dùng thành công ngoài đời để lấp đầy khoảng trống trong lòng.
Cho đến năm năm sau, cô ấy quay lại với thân phận Lydia Cheng.
Ánh mắt cô ấy nhìn tôi, như thể nhìn một người xa lạ chẳng chút liên quan.
Khoảnh khắc đó, thế giới của tôi sụp đổ hoàn toàn.
Rồi tôi nhìn thấy đứa trẻ kia — Trình Niệm An.
Gương mặt giống tôi đến kỳ lạ, cùng ánh nhìn đầy dò xét và khinh thường khi nó nhìn tôi.
Tất cả manh mối lập tức liên kết lại.
Bản báo cáo sức khỏe đó là giả.
Cô ấy khi đó… đang mang thai con của tôi.
Mà tôi, tôi đã làm gì?
Tôi mặc nhiên để người khác bôi nhọ cô ấy, để cô ấy tay trắng rời đi, lúc cô ấy cần tôi nhất, tôi lại giáng cho cô ấy một đòn chí mạng!
Sự hối hận cuồn cuộn trào tới.
Tôi cho người điều tra hành trình suốt năm năm qua của cô ấy, từng thông tin như một nhát dao, từng nhát từng nhát cắt rỉa chút lương tâm còn sót lại của tôi.
Tôi từ chức tổng giám đốc Phó thị, muốn dùng cách này để chuộc lỗi, muốn nói với cô ấy rằng tôi có thể buông bỏ tất cả, chỉ cần cô ấy cho tôi một cơ hội.
Tôi lấy ra chiếc nhẫn trơn bằng vàng năm xưa, hy vọng tìm lại chút ấm áp ban đầu.
Cô ấy chỉ bình thản nhìn tôi, nói:
“Anh không cần làm gì cả, bởi vì cho dù anh làm gì, cũng chẳng còn liên quan đến tôi nữa.”
Cho đến khi An Lê tại buổi họp báo, dùng giọng điệu bình thản nhất, nói ra sự thật năm xưa cô ta đã động tay vào phanh xe.
Toàn thân tôi lạnh toát — thì ra trong lúc tôi chẳng hề hay biết, suýt chút nữa đã có người đoạt mạng cô ấy và cả đứa con của chúng tôi.
Mà tôi… lại từng là đồng phạm.
Tôi cuối cùng cũng hiểu ra, sai lầm lớn nhất của mình không phải là sự lạnh nhạt về sau, mà là vào thời khắc ban đầu, khi tôi chọn quay về nhà họ Phó, chính tay mình đã đánh mất Trình Dĩ Ninh — cô gái luôn mang đầy hình bóng tôi trong lòng.
Tôi đã đánh mất người con gái từng cõng tôi xuống núi trong đêm tuyết rơi.
Đánh mất người con gái từng dùng đồng lương tháng đầu tiên trong căn phòng trọ nhỏ, mua sữa nóng cho tôi.
Đánh mất người con gái đã kéo tôi ra khỏi bóng tối, trao cho tôi ba năm cuộc sống thật sự.
Tôi dùng cách của Phó Chiếu để yêu cô ấy, nhưng lại quên rằng, người cô ấy yêu từ đầu đến cuối, chỉ là một “thằng bé câm” tay trắng, sẵn sàng dâng cả thế giới cho cô ấy.
Sau này, tôi nhận lại chiếc nhẫn cô ấy gửi trả.
Không giận dữ, không lời nhắn, chỉ là một sự bình thản — vật hoàn lại cho người.
Tôi nắm chặt chiếc nhẫn lạnh ngắt ấy, ngồi suốt đêm trong căn biệt thự trống trải.
Tôi cuối cùng cũng nhận được sự trừng phạt triệt để nhất — mất đi vĩnh viễn, và một sự tỉnh ngộ… không bao giờ kết thúc.
28Ngoại truyện Phó Hành · Gửi em ngọn gió tháng Tư.
Rất nhiều người nói tôi dịu dàng, nói tôi thấu đáo, nói tôi luôn có thể đưa ra sự hỗ trợ chu toàn nhất vào thời điểm thích hợp nhất.
Nhưng họ không biết, sự chu toàn đó bắt nguồn từ một ánh nhìn lặng lẽ kéo dài suốt nhiều năm.
Lần gặp lại Trình Dĩ Ninh, là tại thư viện của một học viện thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài.
Khi ấy cô vừa mới nhập học, tiếng Anh vẫn còn ngập ngừng, ôm một chồng sách thiết kế nguyên bản dày cộp, ngồi bên cửa sổ, mày nhíu chặt nhưng ánh mắt lại sáng ngời, như đang ôm lấy một ý chí không cam chịu thất bại.
Rất rực rỡ.
Tôi nhận ra cô là đàn em kém tôi mấy khóa, từng gặp qua một lần trong một hoạt động của câu lạc bộ.
Khi ấy, bên cạnh cô luôn có cậu con trai tên Phó Chiếu, trong lòng chỉ toàn là hình bóng cậu ta.
Còn giờ đây, cô chỉ có một mình, mang theo một đứa trẻ xinh xắn như búp bê, lại vô cùng trầm lặng.
Tôi không có ý định quấy rầy.
Chỉ thỉnh thoảng gặp trong thư viện, sẽ giúp cô tìm một số tài liệu tham khảo hiếm;
Khi cô ôm đứa bé đang ngủ mà lúng túng, tôi sẽ tự nhiên cầm lấy chiếc ba lô nặng trĩu của cô;
Lúc cô lo lắng chuyện học phí và sinh hoạt, tôi “vô tình” giới thiệu cho cô vài công việc thiết kế vừa phù hợp chuyên môn, lại được trả thù lao khá.
Tôi chưa từng nói rõ, cô cũng chưa từng truy hỏi.
Giữa chúng tôi có một loại ăn ý, được xây dựng trên ranh giới của người trưởng thành và sự tôn trọng đối với những tổn thương trong quá khứ.
Niệm An, đứa trẻ ấy, thông minh đến đáng kinh ngạc, cũng nhạy cảm đến đau lòng.
Lúc đầu thằng bé nhìn tôi, ánh mắt đầy dò xét, như đang đánh giá liệu tôi có trở thành mối đe dọa mới với mẹ nó hay không.
Tôi không vội tiếp cận.
Chỉ là khi thấy nó thích cơ khí, tôi tặng vài linh kiện thú vị;
Khi nó lặng lẽ đọc sách, tôi ngồi không xa, xử lý công việc của mình.
Dần dần, nó chấp nhận sự có mặt của tôi trong cuộc sống của hai mẹ con, thậm chí lúc tôi rời đi còn nghiêm mặt nói một câu:
“Chú Phó, chú đi đường cẩn thận.”
Tôi biết, điều tôi giành được, là sự tin tưởng của đứa trẻ này, chứ không phải vị trí của một người cha.
Như vậy là đủ rồi.
Tôi dõi theo cô từng chút một thoát khỏi sự yếu đuối và hoang mang khi còn ở Tân Châu, giống như một viên ngọc trai được lau sạch bụi mờ, dần tỏa ra ánh sáng dịu dàng riêng biệt.
Cô thức đêm vẽ bản, cố gắng học tập, chăm con, xử lý mọi rắc rối vặt vãnh của cuộc sống.
Cô chưa bao giờ than khổ, nhưng tôi biết cô mệt đến mức nào.
Thỉnh thoảng tôi sẽ nghĩ, người đàn ông tên Phó Chiếu ấy, phải ngu ngốc cỡ nào mới có thể cam lòng để một người phụ nữ như vậy gồng gánh tất cả một mình.
Nhưng tôi chưa bao giờ nhắc đến Phó Chiếu trước mặt cô.
Đó không phải là sự an ủi, mà là nhắc lại nỗi đau.
Điều tôi có thể làm, là mang đến một môi trường an toàn, một chỗ dựa ổn định, để cô có thể an tâm mà bay về phía trước.
Lúc cô nhận được tiền thưởng từ dự án quan trọng đầu tiên, cô kiên quyết mời tôi ăn cơm.
Trong một quán ăn nhỏ, cô nhìn tôi, nghiêm túc nói:
“Phó Hành, cảm ơn anh. Nếu không có anh, em thật sự không biết liệu mình có thể vượt qua hay không.”
Tôi mỉm cười, gắp cho cô một đũa thức ăn:
“Là do em mạnh mẽ. Cùng lắm anh chỉ đưa em một cây gậy, con đường là do chính em bước đi.”
Tôi nói thật lòng.
Tôi chưa từng nghĩ phải trở thành “người ấy” của cô.
Chỉ cần có thể làm người bạn cô tin tưởng, đứng bên cạnh cô, nhìn cô tỏa sáng lần nữa, đã là đủ lắm rồi.
Sau đó, cô quyết định về nước, mang theo danh nghĩa người phụ trách của “Tân Sinh Capital”.
Tôi ủng hộ cô.
Tôi hiểu, có những nút thắt trong lòng, phải đối diện thì mới có thể thực sự gỡ bỏ.
Còn tôi, sẽ luôn có mặt khi cô cần.
Tại buổi đấu giá, tôi nhìn thấy cô đối mặt với những ánh mắt đầy ác ý, dáng đứng thẳng lưng, ánh mắt lạnh nhạt.
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy tự hào hơn là đau lòng.
Cô đã không còn là dây leo cần được che chở, mà là một thân cây lớn có thể tự mình đón gió.
Tôi bước lên, đưa ra một mức giá đủ để khiến kẻ khác chùn bước.
Không phải để phô trương, mà là muốn dùng cách trực tiếp nhất để nói với cô, cũng nói với tất cả mọi người:
Sau lưng cô, mãi mãi có tôi.
Ngoài cổng nhà họ Phó, khi nhận được điện thoại của Niệm An, nghe thằng bé phân tích tình hình “chiến sự” một cách điềm tĩnh như người lớn, tôi không nhịn được bật cười.
Đúng là con của cô và Phó Chiếu, bẩm sinh đã mang dòng máu khuấy đảo thế gian.
Tôi làm theo “giao kèo” với Niệm An, xuất hiện ở Mạc Thành.
Nhìn cô ngồi bên bác trai bác gái, nhìn Niệm An dù mặt không biểu cảm nhưng đôi mắt lại sáng rực khi nhận được món quà tôi tặng, tôi biết — nơi đây chính là bến đỗ bình yên của cô.
Trên ban công, cô đứng cạnh tôi, khẽ nói:
“Nơi này thật tốt.”
Tôi đáp:
“Nơi khiến em có thể thật sự thả lỏng, chính là nơi tốt nhất.”
Đó chính là tất cả lòng tôi.
Hạnh phúc và bình yên của cô, chính là điều tôi tha thiết mong cầu.
Đêm giao thừa, pháo hoa rực sáng trên bầu trời.
Tôi đứng bên cô, nhìn khuôn mặt nghiêng sáng lên dưới ánh sáng, và nụ cười thanh thản nơi đáy mắt cô.
Như thế, là đủ rồi.
Tôi không cần phải trở thành mặt trăng của cô.
Chỉ cần làm một vì sao lặng lẽ, canh giữ bầu trời đêm của cô, khi cô cần, trao cho cô một tia sáng nhỏ — ấy là món quà lớn nhất mà số phận ban cho tôi.
Hạnh phúc của người canh giữ, chính là người họ canh giữ cuối cùng được sống dưới một bầu trời quang đãng.
Mà tôi, nguyện làm cơn gió âm thầm và dịu dàng dưới bầu trời quang ấy.
[Toàn văn hoàn]