Chương 1

Ngày Trình Dĩ Ninh bị sa thải, bên ngoài mưa như trút nước.

Cô ôm một thùng giấy chất đầy đồ lặt vặt, đứng trước cửa tòa văn phòng, ống quần đã bị mưa làm ướt sũng.

Nhìn màn hình mãi không gọi được xe, cô vô thức bấm số điện thoại của chồng – Phó Chiếu.

Tiếng tút dài vang lên rất lâu mới có người bắt máy, giọng anh khàn khàn như vừa họp xong: “Chuyện gì vậy?”

Trình Dĩ Ninh mấp máy môi.

Cô muốn nói, dự án cô theo suốt ba tháng bị một kẻ có quan hệ cướp mất;

Cô muốn nói, khi tìm lãnh đạo lý lẽ thì bị mắng thẳng: “Làm không được thì cút”;

Cô muốn nói, hôm nay là kỷ niệm bảy năm bên nhau của hai người, có thể cùng về nhà ăn một bữa cơm không?

Nhưng tiếng nhắc nhở cuộc họp tiếp theo vang lên từ đầu bên kia, mọi uất ức đều nghẹn lại trong cổ họng.

Cuối cùng, cô chỉ rũ mắt xuống: “Không có gì, anh bận việc đi.”

Những điều từng có thể kể lể suốt cả đêm trong căn phòng trọ nhỏ với anh, giờ đây đã không còn tư cách để thổ lộ.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt.

Anh cũng sẽ không bao giờ như trước đây, che ô vượt qua nửa thành phố, chỉ để đón cô – người bị mưa làm ướt.

Ngay lúc cô định lao vào màn mưa, một chiếc Bentley đen lặng lẽ dừng lại trước mặt.

Kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo của An Lê, chiếc áo khoác hàng hiệu được cắt may chỉnh chu trên người cô sạch sẽ không chút bụi.

“A Chiếu đang họp, không thoát thân được, nên bảo tôi đến đón chị.”

“Lần sau có việc gì, chị có thể liên hệ trực tiếp với tôi. Là trợ lý đặc biệt của A Chiếu, không để những chuyện không quan trọng làm phiền anh ấy là trách nhiệm của tôi.”

“Chị cũng biết đấy, anh ấy rất bận.”

Trình Dĩ Ninh sững sờ. Cô biết chứ, từ bốn năm trước khi Phó Chiếu trở về nhà họ Phó, anh đã bắt đầu rất bận.

Bảy năm trước, cô đang vẽ phong cảnh trên ngọn núi phủ đầy tuyết thì tình cờ phát hiện một Phó Chiếu toàn thân đầy máu.

Khi đó, Phó Chiếu là một người câm bị mất trí nhớ, bài xích mọi người xung quanh, chỉ tin tưởng cô, ngay cả cảnh sát cũng bó tay.

Cô mềm lòng, đưa anh về nhà.

Ba năm sống nương tựa lẫn nhau, cô dạy anh làm quen lại với thế giới, còn anh thì sưởi ấm cuộc sống vốn bình lặng của cô.

Cho đến khi người nhà họ Phó tìm đến, cô mới biết, chàng trai câm cô “nhặt” về lại là người thừa kế bị thất lạc của gia tộc Phó thị danh giá.

Mẹ của Phó Chiếu từng đưa cho cô một tấm séc: “Cô Trình, vợ tương lai của Phó Chiếu không thể là một cô gái bình thường như cô, xin hãy rời khỏi nó.”

Khi Phó Chiếu biết chuyện, anh lập tức đưa cô quay lại thị trấn nhỏ.

Người đứng ra khi đó là An Lê – vợ chưa cưới trên danh nghĩa của Phó Chiếu, cũng là nàng dâu lý tưởng trong mắt mẹ anh.

“Bác gái, cháu với A Chiếu chỉ là hôn ước, không có tình cảm. Nếu anh ấy thật lòng yêu cô ấy, cháu cũng sẵn sàng chúc phúc.”

Chính câu nói ấy khiến Phó Chiếu – khi đó chưa hồi phục ký ức – lần đầu nhìn thẳng vào An Lê, cũng khiến Trình Dĩ Ninh vô cùng cảm kích cô.

Khi đó, Trình Dĩ Ninh từng nghĩ, chỉ cần vượt qua khoảng cách thân phận, tương lai của họ nhất định sẽ rực rỡ.

Nhưng… không biết từ bao giờ mọi thứ đã thay đổi?

Cô nhắm mắt lại, không muốn nghĩ tiếp.

Một cảm giác ấm áp truyền đến lòng bàn tay, An Lê đưa cho cô một hộp bánh ngọt tinh xảo và hộp quà nhung:

“Đây là quà kỷ niệm anh Chiếu nhờ tôi chuẩn bị, mong chị sẽ thích.”

Trình Dĩ Ninh cảm ơn, nhưng chẳng buồn mở quà.

Vẫn là những món quà giống hệt nhau, trong căn nhà mẫu được trang trí cầu kỳ kia không biết đã chất bao nhiêu, tất cả đều do An Lê lựa chọn – đắt tiền, tao nhã, phù hợp với thân phận của Phó Chiếu, nhưng chưa từng phù hợp với sở thích của Trình Dĩ Ninh.

Cô chỉ luôn nhớ về ba năm khi Phó Chiếu còn mất trí, vào dịp kỷ niệm anh sẽ tự tay nấu một bữa cơm giản dị nhưng ấm áp, sẽ âm thầm ghi nhớ từng sở thích nhỏ nhặt cô lỡ miệng nhắc tới để rồi tạo thành bất ngờ.

Còn giờ đây, tất cả sự lãng mạn ấy đã trở thành hạng mục trong danh sách công việc của thư ký.

Xe nhanh chóng đến trụ sở tập đoàn Phó thị.

An Lê dẫn Trình Dĩ Ninh lên thẳng tầng cao nhất – văn phòng tổng giám đốc. Vừa bước ra khỏi thang máy, họ đã đụng ngay Phó Chiếu vừa kết thúc cuộc họp.

Bộ vest cao cấp được là ủi cẩn thận tôn lên dáng người anh cao lớn, gương mặt anh lạnh nhạt, nhưng lại nhíu mày khi thấy vai áo An Lê ướt mưa: “Sao lại để bị ướt? Vào phòng nghỉ thay đồ đi, đừng để cảm lạnh.”

Sau đó, anh mới nhìn thấy Trình Dĩ Ninh – người cũng ướt sũng đứng sau An Lê.

“Sao em lại đến đây?”

Còn chưa kịp trả lời, một nhân viên bên cạnh đã nhắc nhở: “Tổng giám đốc Phó, Tổng giám đốc Lý và mọi người vẫn đang đợi trong phòng họp.”

Phó Chiếu gật đầu: “An Lê, em đi cùng tôi.”

2

Anh thậm chí còn chưa kịp nghe Trình Dĩ Ninh trả lời, đã vội vã cùng An Lê quay trở lại phòng họp.

Trình Dĩ Ninh bước vào văn phòng, ánh mắt quét qua một góc phòng thì chợt khựng lại.

Một sợi dây đỏ đan tay đã phai màu bị vứt bừa bên cạnh thùng rác, phủ đầy bụi.

Đó là ngày bốn năm trước, khi người nhà họ Phó đến tìm đưa Phó Chiếu đi, cô vừa khóc vừa đeo sợi dây ấy vào tay anh, mong nó có thể phù hộ cho anh bình an.

Khi ấy, Phó Chiếu từng viết từng nét vào lòng bàn tay cô: “Anh sẽ luôn coi nó như báu vật, mãi mãi không tháo ra.”

Còn giữa bàn làm việc, chiếc giá đỡ bút thủ công lại được lau chùi sáng bóng—

Đó là món quà sinh nhật năm ngoái An Lê tặng anh.

Khi đó anh nói bàn làm việc quá trống, đặt giá bút vào là vừa đẹp.

Câu hỏi mà cô vẫn không dám nghĩ sâu, giờ đây đã có câu trả lời rõ ràng nhất.

Vì không biết từ lúc nào, cái tên An Lê bắt đầu xuất hiện với tần suất ngày càng dày đặc trong lời nói của Phó Chiếu.

“Ba năm công ty khủng hoảng, may mà có An Lê giữ vững cục diện.”

“Ba mẹ anh bên kia đều là An Lê đứng ra dàn xếp, an ủi.”

Áy náy, ngưỡng mộ…

Những cảm xúc ấy như một tấm lưới vô hình được đan trong lòng Phó Chiếu, cố định vị trí của An Lê thành người không thể thay thế.

Trình Dĩ Ninh ngồi xổm xuống, ngón tay run rẩy phủi bụi trên sợi dây đỏ, rồi siết chặt trong lòng bàn tay.

Cửa văn phòng lại bị đẩy ra lần nữa.

Giọng Phó Chiếu mệt mỏi nhưng nhẹ nhõm vang lên: “An Lê, dạo này vất vả cho em rồi, may mà có em…”

Lời nói chợt ngắt lại khi anh nhìn thấy Trình Dĩ Ninh.

“Em vẫn chưa đi sao?”

Trước đây, mỗi lần cô đến văn phòng anh, anh luôn buông bỏ công việc, nở nụ cười đón cô, lúc tiễn còn lưu luyến không muốn rời.

Sao có thể giống như bây giờ.

Phó Chiếu nhìn đôi mắt hơi đỏ lên của cô, nhíu mày, giọng chậm lại: “Anh không có ý đó, dạo này chuyện nhiều quá, hơi mệt thôi.”

“An Lê nói hôm nay em tâm trạng không tốt, còn bị dính mưa dưới lầu, có chuyện gì vậy? Gặp rắc rối gì sao?”

Trình Dĩ Ninh đè nén cay xè nơi sống mũi, nhẹ giọng nói: “Dự án em theo suốt ba tháng, đến lúc ký hợp đồng thì bị thông báo đổi người. Vốn kết thúc dự án này là có thể thăng chức…”

Phó Chiếu nới lỏng cà vạt: “Dự án Đạt Viên?”

Trình Dĩ Ninh khựng lại: “Sao anh biết?”

“Công ty đó có đầu tư của anh.” Phó Chiếu ngẩng đầu, “Em gái An Lê vừa về nước, cần một bản lý lịch đẹp, An Lê mở lời, nên anh đồng ý.”

Anh nói nhẹ bẫng, như thể chỉ tùy tiện tặng đi một món quà, chứ không phải đập nát tâm huyết mấy tháng của cô.

Thì ra là vậy.

Chỉ vì… An Lê mở lời.

Phó Chiếu có thể làm ngơ những tháng ngày cô vất vả chạy đôn chạy đáo, hy sinh cả tương lai quan trọng nhất của cô.

Cô lặng lẽ đứng dậy, siết chặt sợi dây đỏ lạnh buốt trong túi áo, không nhìn anh thêm lần nào, quay người bước thẳng ra cửa.

“Dĩ Ninh.” Phó Chiếu gọi phía sau, “Với năng lực của em, làm thêm một dự án nữa chỉ là vấn đề thời gian thôi, đừng vì chuyện này mà giận anh, được không?”

“Anh rất mệt.”

Trình Dĩ Ninh nhắm mắt lại, không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu cô nghe thấy ba chữ ấy.

Nhưng Phó Chiếu, sự mệt mỏi của anh, đâu phải do em gây ra.

Cô kéo cửa, bước ra ngoài, gọi cho một số điện thoại quen thuộc.

Điện thoại được bắt máy gần như ngay lập tức.

“Mẹ,” cô nghe giọng quan tâm ở đầu dây bên kia, vành mắt nóng lên, “năm nay con về nhà ăn Tết.”

Bên kia cha mẹ vui đến mức nói lắp bắp: “Tốt quá tốt quá! Bao nhiêu năm rồi con chưa về, ở nhà chuẩn bị sẵn cả đống món con thích. Còn Tiểu Phó thì sao? Nó về cùng con chứ?”

Trình Dĩ Ninh nhìn những ánh đèn đường vụt qua ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ trượt xuống má, giọng nói khẽ nhưng dứt khoát:

“Chỉ có mình con thôi.”

Khi Phó Chiếu về đến nhà, màn hình điện thoại hiện lên lời nhắc khiến anh khựng lại đôi chút —Kỷ niệm bảy năm bên nhau.

3

Anh xoa xoa giữa chân mày, đẩy cửa bước vào, Trình Dĩ Ninh đang ngồi trên sofa đọc sách.

“Dĩ Ninh.” Giọng anh mang theo chút áy náy, “Dạo này bận quá nên quên mất ngày kỷ niệm, ngày mai anh đưa em đi lễ hội pháo hoa mà em luôn muốn đến, được không?”

Trình Dĩ Ninh khép sách lại: “Ngày mai không được, em phải đi mua quà Tết cho ba mẹ.”

Phó Chiếu bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô, giọng dịu lại: “Vẫn còn giận chuyện dự án à?”

Anh vươn tay định chạm vào mặt cô, nhưng cô nghiêng đầu tránh né.

“Không có.” Giọng cô rất nhẹ.

Phó Chiếu trầm ngâm chốc lát: “Đến làm ở Phó thị đi, anh sắp xếp cho em một vị trí phù hợp.”

Trình Dĩ Ninh ngước mắt nhìn anh, trong mắt anh là sự dịu dàng mang theo cảm giác ban ơn – nét dịu dàng thuộc về Tổng giám đốc Phó, nhưng không phải là Phó Chiếu của cô, khiến ngay cả ý định tranh luận cuối cùng trong lòng cô cũng tan biến.

Cô gật đầu: “Được.”

Tối hôm sau, tại lễ hội pháo hoa, tiếng người huyên náo.

Mùi thơm từ các gian hàng ăn uống lan tỏa khắp nơi, những cặp nam nữ trẻ tuổi cười đùa lướt qua nhau.

Trình Dĩ Ninh được Phó Chiếu nắm tay đi giữa đám đông, nhìn gương mặt anh hiếm khi thư giãn, lắng nghe anh giới thiệu, thoáng chốc, cô như trở về nhiều năm trước.

Anh mua kẹo hồ lô cho cô, giúp cô thắng được một con thỏ bông thô kệch, lúc cô bị người đi đường va phải, anh liền ôm lấy vai cô bảo vệ.

Những khúc mắc bị cô đè nén trong lòng, trong không khí náo nhiệt ấy tạm thời trở nên mơ hồ.

“Muốn ra phía trước xem không? Có bức tường điều ước rất linh.” Phó Chiếu chỉ về phía trước.

Trình Dĩ Ninh vừa định gật đầu thì một giọng nói quen thuộc chen vào.

“A Chiếu.”

An Lê bước đến với dáng vẻ ung dung, giọng nói mang theo mức độ áy náy vừa đủ: “Xin lỗi đã làm phiền hai người, nhưng bên vụ sáp nhập xảy ra chuyện khẩn cấp, đại diện phía đối tác kiên quyết muốn anh trực tiếp đàm phán.”

Phó Chiếu khẽ cau mày, theo phản xạ quay sang nhìn Trình Dĩ Ninh.

“Công việc quan trọng hơn, anh đi đi.” Trình Dĩ Ninh nhẹ giọng nói.

An Lê đúng lúc lên tiếng: “A Chiếu, anh cứ yên tâm xử lý công việc, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô Trình.”

Lúc này Phó Chiếu mới quay người rời đi, trước khi đi còn hứa với Trình Dĩ Ninh: “Sang năm lễ hội pháo hoa mở lại, anh nhất định sẽ đi cùng em cho thỏa thích.”

Trình Dĩ Ninh nhìn bóng lưng anh rời đi, cây kẹo hồ lô trong tay dần nứt ra những vết rạn mảnh.

An Lê bước đến bên cạnh cô, ánh mắt lướt qua cây kẹo trong tay cô, giọng điệu ôn hòa: “Kẹo hồ lô ở đây luôn khiến người ta vui hơn. A Chiếu thật sự rất để tâm đến cô, sợ cô một mình sẽ không vui.”

Trình Dĩ Ninh ngẩng đầu: “Vậy sao?”

An Lê khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía đám đông nhộn nhịp phía xa: “Tôi và anh ấy quen biết nhiều năm, đôi khi cũng có bất đồng.”

“Anh ấy không giỏi ăn nói, thường dẫn tôi đến những nơi náo nhiệt như thế này đi dạo. Dù không nói gì, nhưng tấm lòng ấy, tôi luôn cảm nhận được.”

Trình Dĩ Ninh im lặng một lúc, khẽ hỏi: “Vậy… nơi này, hai người đã đến từ trước rồi à?”

An Lê không trả lời trực tiếp, chỉ mỉm cười: “Cô Trình, chúng ta đi tiếp chứ? Bức tường kỷ niệm phía trước rất ý nghĩa, nhiều người thích để lại điều ước ở đó.”

Cô dẫn Trình Dĩ Ninh tiến lên, cho đến khi dừng lại trước một bức tường kỷ niệm lớn.

Trên tường dán đầy ảnh chụp và giấy ghi chú, ghi lại tuổi trẻ và ước vọng của biết bao người.

Ánh mắt Trình Dĩ Ninh vô thức lướt qua, rồi dừng lại ở một tấm ảnh cũ đã ố màu — thiếu niên Phó Chiếu mặc đồng phục học sinh chỉnh tề đứng cạnh An Lê, phía sau là màn pháo hoa rực rỡ đầy trời.

Bên cạnh ảnh còn có mấy dòng chữ tay còn vụng về, nhưng mạnh mẽ — nét chữ của thiếu niên Phó Chiếu:

“Chỉ cần em cười, leo tường cũng đáng.”

Ngay sát bên là nét chữ gọn gàng hơn của An Lê thuở ấy:

“Mong rằng pháo hoa mãi rực sáng, lòng người mãi như thuở niên thiếu.”

Hơi thở của Trình Dĩ Ninh khẽ khựng lại.

Những dòng chữ ấy, cùng nụ cười tươi sáng xa lạ trên ảnh của Phó Chiếu, như đóng khung trước mắt cô.

Cô như thấy được một Phó Chiếu mà mình chưa bao giờ gặp—

Một người kiêu ngạo như anh, vậy mà lại từng vì để cùng An Lê xem pháo hoa mà leo tường trốn học, giữa nơi náo nhiệt ấy viết ra những dòng chữ ngây ngô nhưng chân thành.

4

Người từng vụng về nấu cho cô một bàn cơm trong phòng trọ, từng âm thầm ghi nhớ những sở thích cô buột miệng nói ra, và thiếu niên rạng rỡ trong bức ảnh kia, dường như là hai con người hoàn toàn khác biệt.

An Lê nhìn theo ánh mắt cô, giọng mang chút hoài niệm: “Không ngờ tấm ảnh đó vẫn còn, khi ấy mọi người đều còn trẻ.”

Trình Dĩ Ninh siết chặt cây kẹo hồ lô trong tay, lớp đường đã bắt đầu tan chảy, dính vào kẽ ngón tay.

Thứ cô tưởng là độc nhất vô nhị, hóa ra chỉ là một nốt nhạc lệch khỏi giai điệu định sẵn của số phận.

Anh cuối cùng cũng quay về quỹ đạo của mình, còn cô, mãi mãi chỉ là một khúc nhạc chen ngang.

“Cô An,” Trình Dĩ Ninh rút mắt về, “tôi hơi mệt, muốn về trước.”

Dưới sự sắp xếp của Phó Chiếu, Trình Dĩ Ninh vào làm ở tập đoàn Phó thị.

Ngày đầu tiên nhận việc, An Lê đích thân dẫn cô đến phòng ban.

“Mọi người, giới thiệu với các anh chị, đây là cô Trình Dĩ Ninh,” cô hơi dừng lại, rồi mỉm cười bổ sung, “cũng là vợ của tổng giám đốc Phó. Sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều.”

Không khí lập tức đông cứng trong vài giây, rồi là những ánh nhìn phức tạp đan xen.

Từ hôm đó, một lớp rào chắn vô hình đã hình thành quanh Trình Dĩ Ninh.

Mỗi lần cô đến gần, đồng nghiệp đang trò chuyện liền im bặt. Những hoạt động tập thể luôn “vô tình” bỏ sót cô. Mỗi khi có dự án rối rắm, không ai muốn nhận, đều bị đẩy sang cho cô xử lý…

Cô biết, đó là hệ quả của cái gọi là “chiếu cố đặc biệt”. Nhưng cô chỉ lặng lẽ, kiên nhẫn làm việc của mình.

Cho đến khi cô tiếp quản dự án khu nghỉ dưỡng. Giai đoạn đầu đàm phán diễn ra suôn sẻ, nhưng sau khi thông báo di dời được phát ra, cư dân địa phương lập tức phản ứng dữ dội, căng thẳng leo thang từng ngày.

Chiều hôm đó, Trình Dĩ Ninh đang chỉnh sửa báo cáo, thì bên ngoài bỗng náo loạn.

Trợ lý phòng ban chạy vào, mặt mày hoảng loạn: “Cô Trình, không ổn rồi! Có người dân trèo lên sân thượng của tập đoàn, nói là muốn nhảy lầu!”

Trình Dĩ Ninh tim trùng xuống, lập tức lao lên tầng thượng. Phó Chiếu và An Lê cũng vừa chạy đến.

Gió thổi ào ạt trên cao. Một người đàn ông trung niên đứng sát mép mái, giọng gào đến khàn đặc, chỉ trích Phó thị cưỡng chế phá dỡ, chặn đường sống của dân.

Dưới lầu là tiếng còi xe cảnh sát, tiếng ồn ào của đám đông, và âm thanh chớp nháy của máy quay từ giới truyền thông.

Chuyên gia đàm phán cố gắng tiếp cận nhưng bất lực. Người đàn ông càng lúc càng kích động, một chân đã bước ra khoảng không.

Mọi người đều nín thở.

Trình Dĩ Ninh hít một hơi sâu, chen lên phía trước, nhìn thẳng vào người đàn ông ấy, giọng lạnh lùng vang lên:

“Anh nghĩ anh nhảy xuống thì mọi chuyện sẽ xong sao?”

“Phó thị có vì một cái chết mà hủy bỏ dự án à? Không đâu. Họ sẽ đổ cho ‘dân quá khích gây rối’. Gia đình anh cũng chẳng được bồi thường.”

“Anh chết rồi, vợ con ai lo? Cha mẹ ai tiễn đưa? Anh dùng mạng đổi lấy cả nhà mình bị người ta chỉ trích cả đời — đây là điều anh muốn sao?”

Từng câu nói như dao đâm vào nỗi đau sâu nhất của ông ta. Người đàn ông sững người, ánh điên cuồng trên mặt bị thay thế bằng bi thương trào dâng.

Cuối cùng, cảnh sát nhân lúc ông ta phân tâm đã kéo ông ta xuống an toàn.

Toàn thân Trình Dĩ Ninh mới dần thả lỏng, sống lưng lạnh toát mồ hôi.

Nhưng cô không ngờ, đó chỉ là khởi đầu của một cơn bão khác.

Có người tung đoạn video, cắt ghép lời nói của cô trên sân thượng theo hướng ác ý, thêm vào tiêu đề giật gân:

“Phu nhân tổng giám đốc Phó thị máu lạnh ép người phản đối, tuyên bố mạng người không đáng tiền” — và mạng xã hội lập tức nổ tung.

Cùng lúc đó, một tài khoản ẩn danh tự xưng là nhân viên Phó thị lên tiếng: Trình Dĩ Ninh nhờ quan hệ mà chen ngang vào công ty, kiêu ngạo, chuyên chèn ép người cũ có năng lực.

Cô bị tấn công dữ dội, thông tin cá nhân bị phanh phui, hàng ngàn lời lăng mạ, thậm chí dọa giết tràn ngập tài khoản.

Để Phó Chiếu không khó xử, cô lựa chọn im lặng.

Cho đến một lần, khi lái xe về nhà, cô bị một chiếc xe cố tình ép đường, suýt nữa xảy ra tai nạn kinh hoàng.

Lúc ấy, cô mới nhận ra — nếu tiếp tục nhẫn nhịn, lần sau sẽ không chỉ dừng lại ở “dọa nạt”.

Nhưng kết quả điều tra khiến cô sững người: người tung video chính là An Kỳ, em gái của An Lê. Và An Lê — cũng chính là người góp tay đẩy làn sóng mạng lên cao trào.

Ngay khi cô chuẩn bị báo cảnh sát, Phó Chiếu tìm đến.

“Dĩ Ninh, An Kỳ còn nhỏ, không hiểu chuyện. Nếu báo công an, đời con bé coi như hỏng.”

“Anh sẽ bảo nó xin lỗi em. Video cũng sẽ cho người gỡ xuống. Mạng xã hội rồi cũng sẽ lắng lại thôi.”

Trình Dĩ Ninh cười lạnh, tức đến run cả người: “Cô ta là phóng viên. Cô ta còn hiểu rõ hơn ai hết đoạn video cắt ghép ấy có thể gây ra hậu quả gì.”

“Nhưng cô ta vẫn làm. Đây không phải ‘không hiểu chuyện’ — đây là cố ý hãm hại!”