17
Nửa tiếng sau, anh bưng vào một khay đồ ăn nóng hổi, đỡ tôi ngồi dậy, từng muỗng từng muỗng đút cho tôi.
Tôi muốn bảo tự mình ăn, nhưng ngay cả tay cũng không nhấc nổi.
“Đừng vội. Hồi phục phải có quá trình.
Em mất m/á/u nhiều, hôn mê suốt 1 tuần, không có sức là bình thường.
Bác sĩ còn nói, nếu hôm nay em không tỉnh lại thì sẽ thành thực vật rồi.”
“Tôi mạng lớn mà.”
“Ừ. Cả nhà họ Tạ đều truyền nhau rằng em khó c/h/ế/t lắm, bảo em với tử thần chắc thân nhau lắm rồi.”
Tôi nhìn Tạ Dật Châu, chẳng cười nổi chút nào.
Anh cũng không nói thêm nữa.
Cơm ăn xong, anh rời khỏi phòng, bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt.
Tôi thấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh — là điện thoại của tôi.
Hôm đó đưa cho Tạ Văn Xuyên là chiếc máy bị tịch thu của Tạ Dật Châu.
Đoạn ghi âm vẫn còn nguyên.
Hơn 400 cuộc gọi nhỡ, hơn 600 tin nhắn.
Có tin thoại, có tin chữ, đều dài lê thê.
Tôi mệt mỏi, đọc được hai đoạn đã không muốn đọc tiếp.
Những đoạn còn lại chắc cũng cùng ý:
Anh ta hối hận, muốn tôi quay về bên anh ta.
Những lời trước giờ chưa từng nói, anh ta nói hết, kể cả ba chữ “Anh yêu em”.
Tạ Dật Châu đẩy cửa vào:
“Xem xong rồi hả?”
Đúng là chu đáo thật sự.
“Coi như xem xong rồi.”
“Tạ Ngọc đã bị hắn bỏ rơi, tống trả về trại huấn luyện.
Anh đã cho người đưa cô ta ra ngoài.
Em muốn xử lý sao?”
Tôi nghĩ một lát rồi đáp:
“Nó là đứa trẻ lớn lên từ khu ổ chuột.
Cho nó trở về đó là được.”
Tạ Dật Châu gật đầu:
“Được, nghe em.
Còn một chuyện nữa…”
Anh nhìn tôi, nhưng lại thôi:
“Để sau khi em khỏe rồi nói.
Nhưng em phải hứa với anh, chưa có sự cho phép của anh, không được liên lạc với Tạ Văn Xuyên.”
Tôi vốn chẳng định liên lạc, nên gật đầu.
Anh quay người đi, tôi gọi anh lại:
“Đại thiếu gia, anh nghe đoạn ghi âm trong tay tôi rồi chứ?”
“Nghe rồi.
Em bị thương ngày thứ hai thì lão già tỉnh lại.
Ông ta lại muốn giữ thể diện, che đậy mọi chuyện, ép xuống hết, không ai được nhắc lại.”
Nghe vậy, tôi hiểu — ông ta sẽ không để người nắm rõ sự thật như tôi sống lâu.
Tạ Dật Châu nói tiếp:
“Giờ chúng ta bị ông ta giam lỏng trong căn hộ của anh.
Chú tư Phó với Tạ Văn Xuyên đang tạm quản công ty, bị ép phải nhả số tiền đã nuốt vào.”
“Vậy tam gia chẳng phải c/h/ế/t uổng rồi sao?”
Tạ Dật Châu bật cười:
“Em còn thương hắn à?”
“Tại sao Tạ lão gia phải giam lỏng anh?
Chẳng phải anh là người ông ta dốc sức tạo thành gia chủ hoàn mỹ sao?”
“Ông ta sợ anh chống đối, sợ anh chạy mất, không chịu nhận cái giang sơn nát bét này.”
Tôi bị giọng điệu uể oải đó làm bật cười:
“Anh chạy làm gì?
Đó không phải thứ anh luôn muốn sao?”
Anh nghiêm túc nhìn tôi:
“Em thấy mắt nào là anh muốn?
Cái chức đó là việc cực khổ nhất đời, ai thèm?”
Nụ cười trên môi tôi chợt cứng lại.
Tôi nhớ đến câu anh từng hỏi:
“Nếu anh không phải đại thiếu gia nữa, em còn làm vợ anh không?”
Thì ra câu “vì em” ban nãy… không phải tôi nghe lầm.
Một tháng sau, tôi có thể cử động bình thường.
Nhưng phạm vi chỉ trong phòng — ngoài kia toàn là người của Tạ lão gia.
Tạ Dật Châu phần lớn thời gian đều ở trong phòng với tôi, giống như khi tôi còn hôn mê.
Thỉnh thoảng anh ra ngoài, nhưng luôn có người kè sát.
Đồ ăn gửi đến chỉ có phần cho một người, chúng tôi chia đôi.
Nước truyền hằng ngày vẫn được đưa vào, anh nhận lấy rồi cho người mang đi.
Chắc Tạ lão gia vẫn chưa biết tôi đã tỉnh lại.
Nếu biết… chắc đó sẽ là ngày c/h/ế/t của tôi.
Tôi không hỏi anh lý do giả mất trí nữa.
Biết rõ hơn, tôi sợ mình không đủ nhẫn tâm để rời đi.
Mỗi ngày nhớ lại từng chi tiết trong đoạn thời gian ấy, tôi đều thấy không thể tin nổi.
Con người kiêu ngạo tận xương như anh, đại thiếu gia cao cao tại thượng như anh…
Tôi lấy tư cách gì mà được anh đối xử như vậy?
Anh cũng không nhắc lại.
Khi ở cùng tôi, không hề có hành động vượt giới hạn.
Chỉ là mỗi tối, lúc tưởng tôi đã ngủ say, anh sẽ nhẹ nhàng nghiêng qua, tựa sát vào lưng tôi, đôi khi khẽ hôn trộm.
Trời biết tôi phải cố gắng nhẫn nhịn đến mức nào mới không quay lại ôm anh.
Tôi không thể ở bên anh.
Kết cục của tôi — hoặc trốn thoát, hoặc c/h/ế/t.
Không có con đường nào giao nhau với tương lai của anh cả.
18
Ngày nào Tạ Văn Xuyên cũng gọi điện, nhắn tin, nói hết lời van xin, thái độ thấp đến mức không thể thấp hơn.
Tôi chưa từng thấy anh ta như vậy, kể cả khi ở bên Tạ Ngọc cũng chưa bao giờ hạ mình đến thế.
Nhưng trong lòng tôi, vẫn không có chút gợn sóng nào.
Tôi còn cố tình bật loa ngoài, nghe lại từng đoạn tin nhắn thoại của Tạ Văn Xuyên ngay trước mặt Tạ Dật Châu.
Anh ta còn gửi cho tôi một tấm ảnh, nói Tạ Ngọc c/h/ế/t rồi.
C/h/ế/t ở bãi rác khu ổ chuột, trên người chẳng còn mảnh vải lành lặn, mặt cũng bị hủy hoại.
Cái kết như vậy, thật ra cũng chẳng khác với những gì tôi đã dự đoán.
Tôi tha cho cô ta quay về khu ổ chuột không phải vì tôi tốt bụng, mà bởi vì tôi biết sau khi được gả làm vợ nuôi của Tạ Văn Xuyên, cô ta đã từng vênh váo quay về đấy, đánh cho những người từng không vừa mắt một trận ra trò.
Tôi để cô ta quay lại, là muốn cô ta trả hết những món nợ đã vay, rồi hãy “ra đi”.
Tạ Văn Xuyên nói: “Tạ Ngọc tự làm tự chịu, em chắc hả giận rồi đúng không? Tỉnh lại đi, quay về được không? Anh rất nhớ em.”
Tôi chỉ cười cười, tiếp tục giả c/h/ế/t, không trả lời.
Nhưng vẫn giả vờ nhìn chằm chằm vào điện thoại, ra vẻ đang chìm trong hồi ức.
Tạ Dật Châu đứng cạnh, ánh mắt ghen tuông lộ rõ đến mức không che giấu nổi.
Nhìn bộ dạng đó của anh, tôi lại nhớ tới cậu bé ngày xưa, ham muốn chiếm hữu cực mạnh, suýt nữa không nhịn được bật cười.
Sau khi xác nhận rõ tình hình bên ngoài và hồi phục thể lực gần như hoàn toàn, tôi ngẩng đầu lên nói với anh: “Đại thiếu gia, em muốn quay về bên Nhị thiếu gia, mong anh tác thành.”
Tạ Dật Châu siết chặt nắm tay, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Em thích anh ta đến vậy sao? Chuyện năm đó anh ta đối xử với em như thế, em vẫn có thể tha thứ?”
Tôi gật đầu thừa nhận: “Phải.”
Tạ Dật Châu cười giễu hai tiếng: “Được, nghe đây.”
Anh bấm gọi cho Tạ Văn Xuyên, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy: “Anh hai, có phải Lâm Trừng tỉnh lại rồi không?”
“Tỉnh gì mà tỉnh, bác sĩ vừa chẩn đoán là không thể tỉnh lại nữa, em ấy thành người thực vật rồi, mày còn yêu không?”
Tạ Văn Xuyên không chút do dự: “Yêu. Anh trả em ấy lại cho em đi, phần đời còn lại em sẽ chăm sóc em ấy.”
“Chọn giữa vị trí gia chủ và Lâm Trừng, mày chọn cái nào?”
Tạ Văn Xuyên sững vài giây: “Anh hai có ý gì? Ba sẽ không bao giờ đồng ý cho em làm gia chủ, ông ấy luôn thiên vị anh mà…”
“Nếu mày chọn làm gia chủ, Lâm Trừng là của tao, tao sẽ cùng em ấy c/h/ế/t. Nếu mày chọn Lâm Trừng, tao sẽ giữ vị trí gia chủ, rồi g/i/ế/t cả hai đứa bay.”
Tạ Văn Xuyên do dự mười mấy giây, cuối cùng trầm giọng nói: “Em chọn làm gia chủ.”
Tạ Dật Châu vừa dứt lời, tôi đã biết trước Tạ Văn Xuyên sẽ chọn như thế.
Tạ Văn Xuyên từ trước đến nay vốn ích kỷ, giữa tình yêu và lợi ích, anh ta mãi mãi chỉ biết nghiêng về phía lợi ích.
“Mày nói được thì phải làm được đó.”
Tạ Dật Châu cúp máy, nhướng mày nhìn tôi: “Thấy rõ chưa, em rẻ rúng cỡ nào?”
Không thấy!
Tôi còn thấy đây là lần đánh cược đáng giá nhất trong đời mình.
Lúc anh nói sẽ cùng tôi c/h/ế/t, suýt nữa tôi đã rơi nước mắt.
“Anh ta không xứng để em yêu. Em hết lần này tới lần khác liều mạng vì anh ta, anh ta có từng đau lòng vì em chưa?
Em biết mỗi lần thấy em vì anh ta mà suýt mất mạng, anh ghen đến phát điên không?
Anh cố tình giả ngốc giả khờ cũng chỉ để có được em, vậy mà em lại chọn anh ta thêm một lần nữa!”
Tạ Dật Châu lao tới, đè tôi xuống giường, giọt nước mắt nóng hổi rơi lên ngực tôi.
Nụ hôn của anh lập tức phủ xuống, chẳng còn dịu dàng như trước, xé tung áo sơ mi tôi đang mặc, trút hết mọi cảm xúc kìm nén bấy lâu.
Tôi cũng không kìm nữa, đưa tay ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn ấy, cho anh biết rõ lòng tôi.
Anh ngẩng đầu lên, ngực phập phồng dữ dội, trong mắt là vẻ vui sướng như vừa nếm được mật ngọt: “Hừ, anh đóng vai trai ngoan cả buổi, không ngờ em lại thích kiểu cưỡng chế cơ à?”
“Em thích anh.”
Tạ Dật Châu sững lại, tôi vung tay chặt mạnh vào sau gáy anh.
Anh ngã xuống, nằm sấp ngay trước ngực tôi.
Tôi ho khan vài tiếng, vết thương chưa lành vẫn còn đau âm ỉ, nhưng tôi vẫn ôm chặt anh, thật lâu không buông.
Cái ôm cuối cùng dành cho anh.
Đại thiếu gia của em, chúc anh tương lai rực rỡ, tiền đồ xán lạn.
Tôi để lại điện thoại cho anh, mở cửa lao ra ngoài.
19.
Bến cảng lúc đêm buông, khung cảnh vừa lạ lẫm vừa thơ mộng.
Tạ lão gia ngồi xe lăn, đích thân tiễn tôi đoạn đường cuối cùng.
“Tôi cứ tưởng ông giữ lời chứ?” Tôi nhìn ông, giọng không cảm xúc.
Tạ lão gia bật cười:
“Biển này thông ra nước ngoài, để cô c/h/ế/t ở đây cũng coi như đưa cô ra nước ngoài rồi.
Còn 50 triệu kia, tôi sẽ đốt cho cô. Ra tay đi.”
Tạ Sói bước tới, buộc hai quả tạ vào chân tôi, nói:
“Xin lỗi, vì nhiệm vụ, không thể không làm.”
Tôi gật đầu:
“Hiểu mà. Sau này phiền anh giúp đỡ đại thiếu gia nhiều hơn.”
Tạ Sói ngạc nhiên nhìn tôi.
Tạ Hổ thì cười hì hì:
“Cô bao nhiêu lần thoát c/h/ế/t vẫn sống nhăn, lần này c/h/ế/t dưới tay tôi, tôi có mà kể suốt đời.”
Tôi:
“Anh nên đi làm chuyện gì đàng hoàng rồi hẵng khoe.”
“Vậy thì làm thôi.” Tạ Hổ trùm bao tải lên đầu tôi, không bịt miệng mũi, rồi cùng Tạ Sói ném tôi xuống biển.
“Tõm!”
Nước biển tràn vào, cơ thể tôi chìm xuống nhanh chóng.
Tôi vội đưa tay từ sau ra trước, chuẩn bị dùng răng cắn đứt dây thừng thì chợt nghe một tiếng “tõm” nữa.
Chuyện gì vậy?
Tạ lão gia phát hiện họ giở trò à?
Tôi cố gắng thoát khỏi bao tải, ngoi lên thì thấy ánh đèn chiếu loang loáng trên mặt nước, soi rõ khuôn mặt đẹp trai như yêu tinh biển của Tạ Dật Châu đang bơi hết sức về phía tôi.
Trên bờ có người hét toáng lên:
“Đại thiếu gia!”
“Cứu cậu chủ lên mau!”
Không ít người nhảy xuống, Tạ Sói và Tạ Hổ dẫn đầu.
Tôi cũng cố hết sức bơi ngược lại, ra hiệu cho Tạ Dật Châu quay về.
Nhưng hai quả tạ dưới chân vẫn còn, tôi cúi đầu cởi mà càng cuống tay càng vụng, cơ thể dần chìm sâu hơn.
Chưa kịp tháo xong, Tạ Dật Châu đã đến, giữ lấy tay tôi, ôm chặt tôi, cùng tôi chìm xuống.
“Ưm ưm (đừng mà)!” Tôi lắc đầu.
Tôi không thực sự muốn c/h/ế/t, tôi chỉ muốn rút lui êm đẹp.
Tạ Dật Châu cũng lắc đầu, rút từ áo ra một bình oxy nhỏ, nhét vào miệng tôi.
Tôi mở to mắt: “…”
Là bình dưỡng khí mini, đủ cho cả hai dùng tạm.
Chúng tôi thay phiên nhau hít thở, lặn sâu hơn.
Tạ Sói và nhóm người trên bờ không có tạ, không thể xuống sâu như vậy, tầm nhìn dưới nước cũng mờ dần, chỉ thấy Tạ Dật Châu ôm chặt lấy tôi, dần chìm xuống đáy.
Khi phổi như sắp nổ tung, bọn họ đành quay đầu bơi ngược lên.
Tạ lão gia trên bờ bồn chồn lo lắng.
Tạ Sói lắc đầu:
“Tạ lão gia, chúng tôi ngăn không được. Đại thiếu gia chọn c/h/ế/t theo cô ấy rồi.”
Tạ lão gia gào lên đau đớn:
“Thằng con bất tài! Biết bao công sức tôi bồi dưỡng, cuối cùng vì đàn bà mà vứt mạng!”
Nhưng thật ra, có người cứu chúng tôi dưới đáy biển.
Họ để lại hai xác c/h/ế/t mặc quần áo giống hệt, cũng bị cột tạ, rồi chìm hẳn xuống đáy.
Lên bờ, tôi nhìn nhóm người lặn kia, hóa ra là thuộc hạ thân tín của Tạ Dật Châu.
“Họ là…”
Tôi chưa kịp hỏi hết câu, Tạ Dật Châu đã bế bổng tôi lên xe mang biển số nội địa.
Lên xe, anh kéo rèm ngăn, cởi áo ướt sũng, đè tôi xuống ghế sau.
“Vợ à, anh không làm đại thiếu gia nữa rồi, em còn định đẩy anh ra không?”
“Không.” Tôi chủ động hôn anh.
Cơ thể quấn quýt, dưới ánh đèn đường, run rẩy, sa đọa, cùng nhau thiêu đốt ngọn lửa đã kìm nén quá lâu, không cách nào dập tắt.
Chúng tôi đi xuyên đêm vào nội địa, đổi thân phận, bắt đầu một cuộc sống mới.
Tôi định dùng số tiền trong két riêng để mở cửa hàng nhỏ, sống đủ là được, không cần quá vất vả.
Nhưng rồi tôi thấy căn biệt thự nông thôn 700m² của anh.
Tạ Dật Châu mới nói:
“Anh chính là Chủ tịch Chu – người đứng đầu Hoa Kim Tech.”
Anh sớm đã chán ghét cảnh chém g/i/ế/t tranh giành, chán phải đóng vai công tử ăn chơi ngỗ ngược.
Thế nên anh lập kế bẫy đám người Tạ Văn Xuyên, khi họ muốn g/i/ế/t anh, anh rút sạch tiền công ty, bỏ lại cho họ mớ hỗn độn rồi giả c/h/ế/t cùng thuộc hạ biến mất.
Hai xác c/h/ế/t trong xe là sát thủ Tạ Văn Xuyên cử đến g/i/ế/t anh, còn vết thương của thuộc hạ, anh thề sẽ tính cả vốn lẫn lãi với hắn ta.
“Người duy nhất anh không yên tâm là em. Anh muốn đưa em đi, nhưng sợ em không chịu, nên đành giả mất trí nhớ để quay lại tiếp cận em.”
Nói rồi anh làm mặt ấm ức:
“Vợ à, anh có điểm nào không bằng Tạ Văn Xuyên chứ? Anh cố gắng bao nhiêu để chinh phục em, mà em chẳng động lòng gì cả. Anh bắt đầu thấy tự ti luôn đấy.”
“Tôi không vì hắn ta. Tôi chỉ muốn rời khỏi tất cả, nên mới không dám dính dáng thêm.”
“Vậy giờ em không muốn đi nữa rồi, đúng không?”
Tôi lườm anh: “Còn hỏi vớ vẩn.”
Anh bật cười, ôm tôi vào lòng:
“Vợ ơi, anh yêu em.”
Về sau, Tạ Văn Xuyên như ý nguyện lên làm gia chủ, nhưng chỉ ngồi được đúng một ngày thì bị bản ghi âm do tôi hẹn giờ gửi ra ngoài tố giác. Tội chồng tội, hắn và chú tư Phó bị xử tử hình.
Tạ lão gia cố gắng chèo chống công ty nhưng vẫn không cứu nổi, nhà họ Tạ – một thế lực trăm năm – chính thức sụp đổ.
Tất cả trẻ mồ côi ở trại giáo dưỡng được tự do.
Con trưởng “c/h/ế/t vì tình”, công ty phá sản, cú sốc khiến Tạ lão gia bạc trắng đầu chỉ sau một đêm, như già đi cả chục tuổi.
Tạ Văn Xuyên gọi cầu cứu mỗi ngày, ông cũng mặc kệ.
Dưới sự chăm sóc của Tạ Sói và mọi người, ông định sống nốt cuộc đời trong u sầu.
Không ngờ, một ngày, một nhóm người lạ mặt bất ngờ xuất hiện, đưa ông về nội địa.
Lúc mở mắt, ông thấy một căn biệt thự như trong tranh, hương trái cây thoảng khắp nơi.
Ba đứa nhỏ nô đùa trong sân, tôi ngồi đong đưa trên xích đu với cái bụng bầu vượt mặt, Tạ Dật Châu phe phẩy quạt, đút nho, bóp vai, xoa lưng, thỉnh thoảng lại lén hôn trộm tôi một cái.
Ông cứ nghĩ mình đang mơ, đứng chôn chân không dám nhúc nhích.
Tạ Dật Châu thấy ông, định làm ngơ, nhưng tôi đỡ lưng bước tới:
“Ba, đi đường xa mệt rồi, mời ba ăn miếng dưa hấu cho mát. Ở đây nóng hơn Cảng Thành đấy ạ.”
Tạ Dật Châu cũng lại gần:
“Vợ ơi, em cẩn thận đấy.”
Tạ lão gia đỏ hoe mắt:
“Không phải mơ à? Dật Châu, con…”
Tạ Dật Châu xua tay:
“Thôi ba đừng cảm động làm gì. Con để ba đến đây không phải tha thứ, mà là để ba tận mắt thấy—không có ba, con vẫn sống rất tốt!”
Tạ lão gia mỉm cười:
“Tốt là được rồi. Tốt là ba yên tâm.”
Tạ lão gia mất vào năm thứ hai sau khi đến nội địa, ra đi trong vòng tay bốn đứa cháu.
Còn tôi và Tạ Dật Châu, sẽ tiếp tục sống hạnh phúc đến cuối đời.
(Hoàn chính văn)