04
Bãi đỗ xe bệnh viện.
Tạ Văn Xuyên vẫn khom lưng cúi người đến tận khi xe ông trùm đi khuất, mới siết chặt nắm tay đứng thẳng dậy, khuôn mặt đầy bất cam.
Tạ Ngọc từ xe bước xuống, khoác áo khoác cho hắn, hắn lập tức ném chiếc áo xuống đất.
“Không thiên vị? Ông ta thiên vị đến tận dải Ngân Hà rồi ấy chứ!”
Tạ Ngọc ôm lấy hắn:
“Nhị thiếu gia, có gì vào xe rồi nói.”
Hai người trở lại xe, nhưng mãi không chịu rời đi.
Một lúc sau, tài xế xuống xe đi xa, chiếc xe bắt đầu lắc lư đều đặn.
Tôi thu mắt lại.
Ở ô cửa sổ khác, bốn người Sói, Hổ, Báo, Linh Cẩu cũng đồng loạt thu ánh mắt.
Tạ Báo bật cười châm chọc:
“Suốt ngày nói đại thiếu coi cô ta như món đồ chơi, giờ đến nhị thiếu, chẳng phải cũng dùng cô ta để giải tỏa dục vọng sao?
Tự rẻ rúng mình thì trách ai được?”
Tạ Sói trừng mắt cảnh cáo:
“Im mồm. Nói thật thì cũng đừng nói to thế chứ?”
Tạ Dật Châu chẳng để tâm đến những lời đó, chỉ lặng lẽ nhìn bốn người họ một lúc, rồi khẽ kéo tay tôi:
“Họ trông hung dữ quá, bảo họ ra ngoài được không? Em sợ.”
Tôi khó xử:
“Đại thiếu gia, họ là người của ông nội, em không có quyền điều động.
Nhưng anh yên tâm, họ sẽ không làm hại anh đâu.”
Chỉ là… sẽ làm hại tôi.
Ông trùm không tin tôi, mới để người ở lại giám sát.
Giờ mà tôi dám cho họ ra ngoài, cái mạng này không giữ nổi.
Tạ Dật Châu đáp khẽ:
“Ừm…”
Anh cụp mắt, không vui, rồi lại níu tay tôi hỏi:
“Gia chủ là gì vậy?”
Tôi nhìn anh, trong lòng nảy lên nhiều suy nghĩ.
Nếu anh thật sự không mất trí… thì diễn xuất này cũng quá mức hoàn hảo.
Tôi không nhìn ra một chút sơ hở nào.
Ánh mắt anh trong veo, ngây thơ chẳng khác gì một đứa trẻ.
“Là một việc ai cũng muốn tranh giành, nhưng rất cực nhọc.”
“Cực nhọc mà ai cũng muốn? Em không cần. Em không thích.”
Anh không muốn… nhưng có muốn hay không đâu do anh chọn.
Từ nhỏ đến lớn, hai anh em nhà họ Tạ đã bị buộc phải cạnh tranh.
Dù chủ động hay bị động, cũng đều không thể tránh khỏi.
Tôi đánh lạc hướng:
“Anh đừng nghĩ mấy chuyện đó nữa, nghỉ ngơi một lát đi.”
Tạ Dật Châu khó chịu vò tóc:
“Em thấy người hôi quá, ngủ không nổi, em muốn tắm.”
Đến lúc này còn kén chọn.
“Không được, vết thương của anh không thể dính nước.”
“Nhưng em khó chịu, không ngủ nổi.” – Anh bực dọc kéo áo ra.
Tôi lo anh làm rách vết thương, vội giữ tay lại, dỗ ngọt:
“Đại thiếu, cẩn thận kẻo đau.
Hay em gội đầu cho anh nhé?
Gội xong sẽ dễ chịu hơn.
Mấy hôm nữa khỏe lại rồi tắm sau.”
Anh miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Tôi cho người mang ghế gội đầu vào, lắp đặt đầy đủ nước nóng lạnh.
Vừa chuẩn bị xong, Tạ Ngọc đã xuất hiện, trên tay cầm một bó hoa và một giỏ trái cây.
“Đại thiếu, em nghe nói anh bị bệnh, lo quá nên đến thăm.”
Cô ta cúi người dâng hoa, quỳ bên cạnh giường như một tín đồ thành kính, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái – đúng kiểu mà Tạ Dật Châu từng thích trước đây: người khác ngước nhìn mình.
“Anh còn nhớ em không?”
Tôi chăm chú theo dõi phản ứng của Tạ Dật Châu.
Anh nhìn Tạ Ngọc thật lâu rồi lắc đầu:
“Không nhớ. Nhưng em xấu quá.”
Tạ Ngọc: “…”
Tôi không nhịn được, bật cười khúc khích.
Bốn người ngồi ghế sofa cũng cười theo.
Trong lứa con dâu nuôi năm đó, tôi là người duy nhất dựa vào năng lực để trụ lại.
Còn Tạ Ngọc dựa vào khuôn mặt.
Cô ta có gương mặt mềm mại, yêu kiều, thích để tóc dài, mặc đồ nhẹ nhàng yếu đuối – kiểu rất dễ khiến người ta thương xót.
Ngay cả ông chú phát cơm trong quản giáo viện cũng hay lén gắp thêm cánh gà cho cô ta.
Tạ Dật Châu năm đó chọn cô ta, tám phần là vì nhan sắc.
Nào ngờ giờ mất trí, trong mắt anh, Tạ Ngọc lại trở thành… quái vật.
Tạ Ngọc trừng mắt lườm tôi, vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
Cô ta đặt hoa và trái cây sang một bên, buộc tóc lên, xắn tay áo, để lộ cánh tay trắng trẻo mảnh mai.
“Đại thiếu muốn gội đầu à?
Trước đây em là người chuyên chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh.
Để em làm cho, đỡ bị mấy người tay chân vụng về chọc giận.”
Tạ Dật Châu lạnh nhạt lắc đầu:
“Không cần. Em chỉ muốn Lâm Trừng gội cho em.
Tránh xa em ra đi, nhìn thấy chị là em thấy khó chịu.”
Lúc này thì Tạ Ngọc hoàn toàn cứng họng.
Dù mất trí cũng vẫn không quên chán ghét cô ta sao?
Nhưng cô ta vẫn chưa rời đi, đứng nhìn tôi lau sạch m/á/u khô trên đầu Tạ Dật Châu, trong khi anh nằm thoải mái trên ghế gội đầu nghịch điện thoại.
Tôi không lo Tạ Ngọc sẽ ra tay với anh.
Cô ta đánh không lại tôi, cũng không có cửa để thắng.
Huống chi tôi còn có bốn vệ sĩ yểm trợ.
Nếu ra tay, cô ta chỉ có đường c/h/ế/t.
Tạ Văn Xuyên nâng niu cô ta như bảo vật, sao nỡ để cô ta liều mạng?
Cô ta tới đây chắc chỉ để… thử.
Hai mươi năm bên cạnh Tạ Dật Châu, không ai hiểu anh hơn cô ta.
Tôi không đuổi cô ta đi cũng vì muốn xem, cô ta sẽ thử ra điều gì.
Tạ Sói cũng không lên tiếng, chắc có cùng suy nghĩ với tôi.
“Chị làm vậy là sai rồi, phải bôi dầu gội dưỡng, massage da đầu nhẹ nhàng…”
Cô ta vừa lải nhải vừa chen vào.
Tôi thấy Tạ Dật Châu không phản đối thì cũng nhường lại vị trí.
Dù sao tôi cũng chẳng giỏi chăm sóc ai, để cô ta làm còn hơn làm anh đau.
Tôi vừa đưa vòi nước cho Tạ Ngọc, cô ta đã bật van xả.
Tôi vội điều chỉnh lại hướng, nhưng vẫn không kịp ngăn dòng nước tạt thẳng vào người Tạ Dật Châu.
Anh bật dậy, ánh mắt tối sầm lạnh lẽo.
Tôi lạnh cả sống lưng.
Quả nhiên… anh đang giả vờ.
Tạ Ngọc con tiện nhân này, dám dùng tôi làm phép thử!
05
Tạ Ngọc hoảng hốt, vội lấy khăn tắm quấn lên người anh:
“Đại thiếu, anh không sao chứ?
Lâm Trừng! Rõ ràng là do cô vụng về không hầu hạ được, tôi có lòng tốt giúp cô, vậy mà cô lại dội nước vào tôi, còn làm ướt cả người đại thiếu!
Cô quá đáng thật rồi!”
Cô ta vừa nói vừa lén nhìn tôi đầy thách thức, khiến tôi nghẹn họng không phản bác được.
Tôi vốn không giỏi hầu hạ, càng không giỏi những chiêu tranh sủng kiểu này.
Tạ Ngọc khéo léo che tầm nhìn của đám người Sói, Hổ, Báo, Linh Cẩu.
Tạ Dật Châu lại đang mải xem điện thoại, chắc chắn không nhìn thấy chuyện vừa rồi.
Giờ thì cô ta đắc ý lắm.
Không chỉ thử được Tạ Dật Châu có mất trí thật hay không, mà còn tiện tay đẩy tôi vào chỗ c/h/ế/t.
Tôi biết quá nhiều bí mật của Tạ Văn Xuyên.
Nếu Tạ Dật Châu c/h/ế/t thật, tôi làm góa phụ cũng yên ổn.
Nhưng giờ anh không c/h/ế/t, mà tôi lại trái lệnh Tạ Văn Xuyên… hắn sẽ không để tôi sống yên.
Tháng trước, tôi từng nghe kể:
Khi Tạ Ngọc rót nước cho Tạ Dật Châu, chỉ vô tình để một giọt nước nhỏ xuống vai anh, liền bị anh ấn đầu vào bồn sen đá, suýt c/h/ế/t nghẹt hai lần mới được tha.
Giờ thì cả bộ đồ bệnh nhân của anh đều ướt sũng, tóc còn nhỏ giọt.
Với tính cách của anh… tôi chắc phải bị ném xuống Thái Bình Dương làm mồi cho cá mập.
Tôi cúi đầu:
“Xin lỗi đại thiếu gia, em không cố ý.
Em tự xin quay về quản giáo viện chịu 100 roi, mong đại thiếu gia tha lỗi.”
Đây là đường lui duy nhất lúc này.
Nếu để anh tự ra tay, tôi c/h/ế/t chắc.
Nhận phạt xong, tôi sẽ giả c/h/ế/t thoát thân.
Từ nay về sau, cuộc chiến của hai anh em họ Tạ… không còn liên quan đến tôi nữa.
Tạ Sói chuẩn bị dẫn tôi đi, thì Tạ Dật Châu đột nhiên đứng bật dậy, ấn đầu Tạ Ngọc xuống chậu nước, bật vòi xịt thẳng lên đầu cô ta.
“Tôi thấy rõ là cô làm! Còn dám đổ cho Lâm Trừng?
Đồ xấu xa! Đồ đại xấu xa!”
Giọng nói trầm khàn đầy từ tính, nhưng câu từ lại non nớt như trẻ con – nghe lạc nhịp đến lạ.
Thế nhưng… chẳng ai dám cười.
“Không phải em! Đại thiếu, là Lâm Trừng, không phải em!”
Cô ta chắc chắn anh không thấy, nhưng Tạ Dật Châu vẫn cắn chặt:
“Là cô! Chính là cô!”
Anh không chỉ xịt nước, mà còn lấy vòi quấn quanh cổ Tạ Ngọc, siết chặt.
Tạ Ngọc giãy không nổi, sợ đến mức quỳ rạp xuống đất:
“Tha mạng! Đại thiếu, em biết lỗi rồi!”
“Biết lỗi thì xin lỗi!”
“Xin lỗi đại thiếu!”
“Không phải xin lỗi tôi!”
Tạ Ngọc vì ngạt thở mà mặt đỏ bừng, đôi mắt đầy tia m/á/u chuyển hướng sang tôi:
“Em sai rồi… chị ơi… tha cho em…”
Tôi và cả bốn người Sói, Hổ, Báo, Linh Cẩu đều sững người.
Gì thế này? Diễn biến gì mà quay ngoắt như vậy?
Tôi còn tưởng mình sẽ c/h/ế/t.
Ai ngờ người suýt c/h/ế/t lại là Tạ Ngọc.
Tạ Dật Châu chẳng hề nhắc gì đến chuyện bị dội nước, ngược lại còn đứng ra bênh vực tôi?
Giờ thì tôi có thể chắc chắn, anh thật sự mất trí nhớ.
Không thì đời nào anh làm mấy chuyện này.
Thấy mắt Tạ Ngọc sắp lật trắng, tôi lại bình tĩnh đến lạ.
Tạ Sói gọi thêm Tạ Hổ đến can ngăn.
Dù sao Tạ Ngọc cũng là “vợ yêu” của Tạ Văn Xuyên, để cô ta c/h/ế/t trước mặt mình, họ không thể làm ngơ.
Nhưng Tạ Dật Châu chẳng buông tay, coi lời bọn họ như gió thoảng, chỉ nhìn tôi chăm chú, như đang chờ tôi lên tiếng.
Tạ Sói hết cách, cũng nhìn tôi.
Mắt Tạ Ngọc sắp trợn trắng, lưỡi thè ra, nhìn tôi cầu cứu nhưng không nói nổi một lời.
Tôi chẳng hề mở miệng tha thứ.
Tôi chưa từng làm hại cô ta, nhưng cô ta lại muốn g/i/ế/t tôi.
Vậy thì cô ta phải trả giá.
Đúng lúc này, Tạ Văn Xuyên xông vào:
“Anh cả! Tạ Ngọc là người của em!
Cho dù cô ấy sai, anh cũng định g/i/ế/t cô ấy sao?”
Tạ Dật Châu vẫn không buông tay, nghiêng đầu nhìn Tạ Ngọc:
“Cô ta là người của cậu?
Sao cô ta nói là người hầu của tôi?”
Tạ Văn Xuyên vội nói:
“Trước đây là vậy.
Giờ cô ấy theo em rồi.
Xin anh tha cho cô ấy.”
Tạ Dật Châu hờ hững:
“Ồ, cậu thích nhặt lại đồ tôi không cần, tôi không trách cậu.
Nhưng cô ta phạm lỗi – dội nước lên người tôi, còn vu oan cho Lâm Trừng.
Chẳng lẽ không cần bị phạt?”
Tạ Văn Xuyên không chút do dự:
“Anh cả, em thay cô ấy xin lỗi anh.”
Tạ Dật Châu nhướn mày:
“Lâm Trừng còn chưa tha cho cô ta.”
Tạ Văn Xuyên trừng mắt nhìn tôi:
“Lâm Trừng! Chỉ là chuyện nhỏ!
Cô nói một câu đi, để anh cả buông tay!”
Chuyện nhỏ?
Nếu Tạ Dật Châu không mất trí, người suýt c/h/ế/t hôm nay là tôi rồi.
Tôi đâu có được cái may mắn có người lao vào bảo vệ.
Tạ Dật Châu tiếp lời:
“Chó cắn người, chủ phải thay chó xin lỗi.
Cậu như vậy gọi là xin lỗi sao?”
Tạ Văn Xuyên nghiến răng, bước đến gần, hạ giọng:
“Lâm Trừng, tôi từng đối xử với cô không tệ.
Cô thật sự nhẫn tâm nhìn tôi bị sỉ nhục thế này sao?”
Xin lỗi tôi là sỉ nhục sao?
Trong mắt hắn, tôi rẻ mạt đến thế?
Khó trách bao lần tôi vì hắn mà liều mạng, vượt qua cửa tử, tỉnh dậy rồi hắn cũng chỉ nói đúng một câu: “Làm tốt lắm.”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Đại thiếu đâu phải người tôi có thể sai khiến.”
Rồi tôi quay sang Tạ Dật Châu:
“Đại thiếu gia, tay anh chắc mỏi rồi?
Chuyện nặng nhọc như vậy, không cần tự mình ra tay, anh chỉ cần nói, để em làm thay.”
Anh lắc đầu:
“Không cần.
Em là vợ anh, không phải người hầu.
Anh cũng không nỡ để em làm việc bẩn thỉu thế này.”
Tôi sững người.
Trong lòng thoáng trào lên một thứ cảm giác ấm áp chưa từng có.
Tạ Dật Châu nghiêng đầu nhìn Tạ Ngọc:
“Cái cổ của cô ta chắc không làm bằng sắt đâu nhỉ?
Cậu không lo sao?
Cổ bị siết gãy rồi cậu tính hàn lại chắc?”
Tạ Văn Xuyên lườm tôi một cái sắc như dao, rồi cúi đầu nói:
“Xin lỗi Lâm Trừng.
Tôi thay Tạ Ngọc xin lỗi cô.”
Tạ Dật Châu lúc này mới buông tay, chán ghét lau tay vào vai áo Tạ Báo, rồi kéo tôi sát lại, hai tay xòe ra:
“Lâm Trừng, em nhìn xem, anh đánh người xấu mà tay đau hết cả rồi.
Thổi cho anh đi.”
Tôi: “…”
Bốn người Sói – Hổ – Báo – Linh Cẩu: “…”
Tạ Văn Xuyên: “…”
Tạ Dật Châu vẫn chưa xong:
“Nhưng không hiểu sao, anh cảm thấy đánh cô ta rất đã tay.
Chắc là vì cô ta xấu quá.
Chứ người ngoan như anh, sao lại đi đánh người, đúng không?”
Tôi bật cười, thuận theo:
“Đúng rồi, đúng rồi.
Anh là ngoan nhất.”
Tạ Ngọc – người vừa suýt c/h/ế/t đuối: “…”
06
Tạ Văn Xuyên bế Tạ Ngọc đi, ánh mắt đám người Tạ Sói nhìn tôi bỗng trở nên kính nể hơn hẳn.
Nói thật thì, tôi hơi bị choáng, cảm giác như mình thành phi tử được bạo quân sủng ái ấy, lố lắm luôn.
Giờ có muốn rút lui cũng chẳng dễ dàng, tôi chỉ còn cách đi tới đâu tính tới đó.
Tôi chưa kịp sấy tóc cho Tạ Dật Châu, anh đã không vui mà kéo tôi vào lòng, tựa đầu lên vai tôi.
"Tiểu Trừng, em giận anh à? Đừng giận anh nữa được không? Lần sau anh nhất định sẽ bảo vệ em."
Áo anh ướt sũng, nhiệt độ từ người anh truyền qua lớp áo sơ mi mỏng, như thể da kề da, khiến lòng người rối loạn.
Tạ Sói bọn họ thức thời đứng nép vào một góc, quay mặt vào tường.
Tôi cố đè nén suy nghĩ không nên có, bình tĩnh nói: "Thiếu gia, anh cần thay đồ ngay, vết thương cũng phải xử lý lại. Anh thả tôi ra trước đi."
Anh làm ra vẻ đắc ý: "Vậy giờ anh tắm được rồi chứ?"
Tôi vừa định từ chối thì anh cúi xuống nhặt điện thoại trên đất, nghịch một lúc, liền có âm báo chuyển khoản vang lên từ điện thoại tôi.
"Đã nhận được 500,000 tệ."
Tôi sửng sốt, mở ra xem, quả nhiên là do Tạ Dật Châu chuyển đến.
"Thiếu gia, cái này là…"
Anh đưa tôi xem một bài viết: "Trên này nói muốn nhờ vợ làm việc phải gửi lì xì trước. Vợ yêu, anh muốn tắm, được không?"
Khóe môi tôi giật giật, nãy giờ anh chăm chú xem điện thoại là coi mấy cái này?
Thậm chí còn xem hướng dẫn chuyển khoản, ghi chú luôn: "Vợ yêu anh yêu em."
Thấy tôi do dự, anh lại chuyển tiếp 500,000 tệ nữa: "Giờ đủ chưa?"
Tôi đơ toàn tập, anh còn định chuyển tiếp, tôi vội chặn lại: "Đừng chuyển nữa, tôi sắp xếp cho."
Tạ Báo thì thào: "1 triệu rồi đó, đừng nói sắp xếp tắm rửa, kêu em tự tay tắm cho anh cũng đáng lắm."
Tạ Sói giơ tay đập vào đầu cậu ta: "Xin lỗi phu nhân, nó lắm mồm."
Tôi: "…Lố thật rồi ha?"
Gọi là “phu nhân” luôn?
Nhưng tôi cũng không trả lại tiền, vì đâu phải tôi ép anh ấy chuyển.
Tôi đi mời hộ lý lấy miếng dán chống nước, định dán lại vết thương rồi mới giúp anh ấy tắm rửa thay đồ.
Ai ngờ hộ lý vừa bước vào đã bị Tạ Dật Châu đuổi thẳng.
"Cút ra! Tiểu Trừng! Tiểu Trừng!"
Tôi chạy vào phòng bệnh: "Thiếu gia, sao vậy?"
Tạ Dật Châu tỏ vẻ tủi thân: "Anh không muốn người khác tắm cho mình."
Tôi quay đầu nhìn hộ lý được ông trùm đặc biệt sắp xếp, ai nấy như vận động viên thể hình, vai rộng eo thon, cơ bắp cuồn cuộn.
Nghĩ đến cảnh họ giúp anh ấy tắm, đúng là... hơi sai.
"Tôi xin lỗi, là tôi suy nghĩ chưa chu đáo. Vậy để Tạ Sói họ…"
Chưa nói xong, bốn người đó đã chuồn ra ngoài, Tạ Dật Châu cũng tỏ ra bài xích.
"Vậy để tôi gọi hai nữ hộ lý?"
Tạ Dật Châu nắm tay tôi: "Vợ ơi, sao em không tắm cho anh?"
Tôi không thể nói là quan hệ chưa đến mức đó, mà nghĩ đến chuyện anh ấy vừa ra sức bảo vệ tôi, giờ quay lưng chối bỏ thì cũng quá phũ.
"Anh chắc chứ?"
Anh gật đầu lia lịa.
"Được rồi."
Tôi vừa đồng ý, đám Tạ Sói liền quay lại: "Thiếu gia, bọn tôi sẽ đứng canh ngoài cửa, có gì cứ gọi một tiếng, bọn tôi sẽ xông vào ngay."
Tạ Dật Châu sa sầm mặt: "Không cần, đi hết đi."
Tụi nó làm gì dám cãi.
Cuối cùng cũng đi, chắc là đã xin phép ông trùm.
Trong phòng tắm, tôi giả vờ bình tĩnh xé miếng dán chống nước.
Anh quá cao, tôi phải tiến sát lại mới xử lý được vết thương trên mặt, anh theo phản xạ ôm lấy eo tôi.
Tôi nhớ đến mấy lần trước thấy anh, toàn là cảnh anh giữa một bầy gái đẹp, trái ôm phải ấp, chắc là thói quen cơ thể?
Tôi nhanh chóng dán xong, lùi lại, vậy mà vẫn cảm nhận được cơ thể anh có phản ứng.
Não thì 6 tuổi, nhưng thân thể thì vẫn 26.
Tôi giả vờ không thấy, định nói để anh tự xắn tay áo lên làm từng bước.
Ai ngờ anh chủ động cởi áo đang ướt nhẹp.
"Áo ướt quá, khó chịu."
Tôi nín thở, cố gắng không nhìn lung tung, nhưng ánh mắt vẫn liếc trúng cơ bụng anh.
Con người ai mà không mê sắc đẹp?
Huống chi cái mặt này, cái dáng này, đúng là quá mê hoặc.
Hơi nóng từ máy sấy tóc phả xuống đỉnh đầu, thổi đến mức tôi nóng bừng cả người.
Anh bất ngờ áp sát, cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt vừa như cười vừa như trêu: "Vợ ơi, sao em cứ nhìn anh mãi thế?"
Ngón tay anh lướt nhẹ qua má tôi, cảm giác như có điện truyền khắp toàn thân.
"Sao mặt em đỏ vậy?"
Tôi vội quay đi, lấy khăn tắm quấn quanh người anh: "Nóng quá thôi, để em kiểm tra vết thương."
Anh ngoan ngoãn để tôi xử lý, vết nào bị rách cũng không kêu đau.
Tôi phát hiện trên người anh có rất nhiều vết sẹo cũ, nhiều chỗ suýt lấy mạng.
Tạ Văn Xuyên thì chẳng có mấy vết thương như vậy, lúc nào cũng bắt tôi đi theo bảo vệ.
Thấy mấy vết này, tôi nghĩ Tạ Ngọc trước kia bị đánh cũng không oan.
Xử lý xong hết, tôi bật chế độ nước ấm, định chỉ cho anh cách dùng để anh tự tắm, tôi ra ngoài chờ.
Ai ngờ vừa quay lại thì thấy anh đặt khăn tắm lên kệ, cứ thế trần như nhộng bước qua trước mặt, đứng dưới vòi sen.
Hơi nước bốc lên bao quanh anh, những giọt nước lăn dài trên cơ thể rắn chắc, anh nhắm mắt lại, còn tôi thì không thể rời mắt.
Từng giọt nước như đập thẳng vào tim tôi, khiến nhịp tim loạn xạ.
Lúc anh mở mắt ra nhìn tôi, tôi vội quay đi, anh lại bất ngờ kéo tôi vào trong nước.
Tôi theo phản xạ muốn đẩy ra, nhưng anh lại ôm eo tôi chặt cứng, áo sơ mi tôi ướt đẫm, dính sát vào da.
"Thiếu gia, anh…"
"Vợ ơi, xối nước rồi sẽ không nóng nữa."
"…"
Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt nóng rực, liếc qua ngực tôi.
Tôi giơ tay che lại: "Không được nhìn."
"Ừm." Anh nhắm mắt, yết hầu chuyển động: "Vợ ơi, anh cũng nóng lắm."
"Vậy thì tắm nhanh đi."
"Anh không biết tắm."
Tôi cạn lời, hít sâu: "Thả tôi ra, tôi tắm cho anh."
Anh ngoan ngoãn buông tay.
Tôi cẩn thận gội đầu cho anh, phần thân thì chỉ xối sơ qua.
Tắm xong, tôi lấy áo choàng quấn cho anh, rồi tự mình khoác thêm một cái, rời khỏi phòng tắm.
Tôi gọi y tá vào giúp anh băng bó lại, còn tôi thì phải tìm chỗ thay đồ, sấy tóc, trấn tĩnh lại.
Anh không chịu: "Anh không muốn để người phụ nữ khác chạm vào."
Cơ thể anh trước giờ bị phụ nữ chạm bao nhiêu lần rồi!
Tôi khó chịu: "Vậy gọi hộ lý nam?"
"Anh cũng không muốn đàn ông chạm vào."
Tôi: "..."
Thấy mặt tôi sầm xuống, anh kéo dây áo choàng tôi: "Vợ ơi…"
Tôi đành thở dài, đúng là nhận sớm 1 triệu là sai lầm!
Tôi bảo y tá ra ngoài, tự mình xử lý vết thương cho anh.
Lúc tôi khử trùng vết thương trên mặt, anh kêu đau, tôi bèn thổi nhẹ một cái, ai ngờ anh nghiêng đầu sang hôn lên môi tôi.
Chỉ là khẽ chạm một cái, anh đã rời ra ngay, cười như đứa trẻ ăn vụng được kẹo.
Trái tim tôi rối loạn như mớ bòng bong.
07
Xử lý xong vết thương cho anh Dật Châu, tôi sang phòng khác tắm rửa, thay bộ đồ thể thao mua từ y tá.
Quay lại thì anh đã ngủ.
Áo choàng tắm lỏng lẻo, để lộ cả vùng cơ bắp rắn rỏi.
Đúng là hồ ly tinh đội lốt đàn ông, giây phút nào cũng như đang dụ dỗ người khác.
Tôi đắp chăn cho anh, rồi cầm điện thoại ra ngoài.
Vừa định gọi về nhà nhờ mang quần áo đến, thì thấy Tạ Báo xách hai túi đồ đi tới, đưa cho tôi.
Tôi chẳng thấy bất ngờ, họ không tiện bảo vệ Tạ Dật Châu công khai, tất nhiên sẽ chuyển sang giám sát.
Tôi nói:
“Giúp tôi nhắn với ông chủ một câu, tôi sẽ không làm hại đại thiếu gia.”
Anh ta gật đầu, rồi nhỏ giọng khuyên:
“Em gái à, anh từng trải rồi, anh nhìn ra được, mấy cô trước đây với đại thiếu gia chỉ là chơi bời. Anh ấy thật lòng với em đấy.”
Tôi:
“Ha.”
Thật cái đầu ấy, não 6 tuổi biết cái gì là thật lòng?
Tôi quay lại phòng bệnh, nghĩ đã có đám nhà họ Tạ trông, cả tầng cũng đã phong tỏa, thế là kéo rèm lại, chắn ánh nắng, quấn chăn nằm dưới sàn chợp mắt.
Ngủ được hai tiếng, tôi nhận được tin nhắn thoại của Văn Xuyên:
“Tiểu Trừng, anh biết em đang giận, vì anh chọn Tiểu Ngọc mà bỏ rơi em, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì tới vị trí của em trong lòng anh. Em vẫn luôn là người anh tin tưởng nhất…”
Anh chưa nói hết thì giọng Tiểu Ngọc vang lên từ đầu dây bên kia:
“Hừ, trước đây lúc m/á/u lạnh thì đánh tôi, giờ đầu óc ngốc rồi thì biết bảo vệ người khác, nhưng người bị đánh vẫn là tôi! Tại sao chứ? Tại sao chứ? Tôi muốn Tiểu Trừng c/h/ế/t!”
Văn Xuyên gắt:
“Em im lặng có được không?”
Rồi anh thu hồi đoạn ghi âm đó.
Một lát sau lại gửi thêm hai đoạn nữa, đại khái là mong tôi nghĩ tới tình nghĩa mà giữ mồm giữ miệng, đừng nói lung tung.
Tôi cười khẩy, tắt máy ngủ tiếp.
Không biết ngủ bao lâu, tôi cảm giác có ai đang chạm vào mình, theo phản xạ bóp lấy cổ người đó.
“Vợ à.”
Tôi vội buông tay, trong bóng tối nhận ra khuôn mặt điển trai của Tạ Dật Châu.
“Xin lỗi đại thiếu gia, tôi không cố ý.”
“Không sao, chẳng đau chút nào.” Anh bế tôi lên, đặt xuống giường: “Đừng ngủ dưới đất, lạnh lắm.”
Tôi nhìn anh đầy lo lắng, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, đắp chăn lại, rồi quay về phía bên kia tiếp tục ngủ.
Tôi cũng mặc kệ, quá mệt rồi.
Thế là cả hai ngủ một mạch đến sáng.
Tôi dậy trước, thấy Tạ Dật Châu vẫn còn ngủ.
Tôi tìm được chỗ gắn thiết bị giám sát, nhỏ giọng nói:
“Chuẩn bị bữa sáng cho đại thiếu gia.”
Một lát sau có người gõ cửa, Tạ Dật Châu lập tức mở mắt, ánh mắt sắc lạnh không hề có chút mơ màng.
Dù mất trí nhớ, nhưng bản năng cảnh giác vẫn còn nguyên.
Tôi vội trấn an:
“Không có nguy hiểm đâu đại thiếu gia, chỉ là mang đồ ăn sáng tới thôi.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt dần dịu lại, rồi lại rúc vào chăn.
Ngoài cửa, Tạ Báo đưa hai phần ăn sáng, mặt khó chịu:
“Em gái, ai dạy em xài thiết bị giám sát kiểu đó vậy?”
“Tôi đâu thể đánh thức đại thiếu gia được.”
Anh ta câm nín.
Tôi nhận đồ ăn, bày ra bàn.
Đây là bữa sáng do chuyên gia dinh dưỡng nấu riêng cho Tạ Dật Châu, trông rất thịnh soạn.
“Đại thiếu gia, mời dùng bữa.”
Anh vén chăn ngồi dậy, áo choàng tắm xộc xệch, thành kiểu cổ chữ V sâu hoắm.
Nhưng người thì vẫn còn ngơ ngác, tóc rối bời, lộ xương quai xanh quyến rũ.
Khoản vừa thuần vừa gợi cảm này, đúng là anh ấy chơi tới cảnh giới luôn rồi.
Tôi nghiêng người đưa đồ:
“Đại thiếu gia, đây là quần áo.”
“Ừ.”
Tiếng loạt soạt vang lên…
“Thay xong rồi.”
Tôi quay lại nhìn — áo mặc ngược, cúc thì cài sai hết cả.
Tôi thở dài, bước tới giúp anh cởi áo ra mặc lại từ đầu.
Lúc cúi xuống cài cúc, tôi thầm nghĩ: người đã mất trí rồi thì thôi mặc áo thun có được không, sao cứ phải là sơ mi công sở?
Cúc thì nhiều, tôi chẳng thể không đụng vào cơ ngực với cơ bụng của anh ấy, đầu ngón tay cũng lỡ chạm vài lần.
Lúc lơ đãng liếc thấy yết hầu anh đang động đậy, tai tôi cũng bắt đầu nóng lên.
Cài đến cúc trên cùng, anh bất ngờ nắm lấy tay tôi, ánh mắt đào hoa quyến rũ nhìn chằm chằm:
“Vợ ơi, anh có thể hôn em không?”
Đến lúc môi anh ấy chạm xuống, tôi mới sực tỉnh, nhưng lại không hất anh ra.
Bên tai chỉ còn tiếng tim mình đập dồn dập.
Anh như nghiện cảm giác đó, muốn tiến xa thêm, tôi mới lấy lại lý trí, nghiêng đầu tránh đi:
“Ăn sáng đi, không thì đồ nguội hết.”