Chương 4

12

Buổi tối hôm đó, tôi và anh Hổ mang theo đầy đủ người, hộ tống Tạ Dật Châu đến nhà Tam gia để trông linh cữu.

Chúng tôi cố ý xuất hiện bên này để thu hút sự chú ý của Tạ Văn Xuyên, tạo cơ hội cho Tạ Hổ hành động.

Nhân tiện, cũng muốn lục soát nhà Tam gia xem có thể tìm được chứng cứ liên quan đến dự án đầu tư kia không.

Tạ Dật Châu ngủ cả chiều nên buổi tối cực kỳ tỉnh táo, để tránh cậu ta nói năng lộ sơ hở, tôi bèn đưa điện thoại cho chơi.

Tạ Dật Châu vui ra mặt, ai đến cũng không thèm để ý, hai mắt dán chặt vào màn hình, ánh sáng thông minh phản chiếu lên gương mặt cậu ta.

Mọi người không dám quấy rầy, ai nấy đều nghĩ cậu đang xử lý chuyện lớn trong công ty.

Tạ Văn Xuyên thì chột dạ, dù đã sắp đặt đủ đường, nhưng khi thấy dáng vẻ kia vẫn cứ cảm thấy có gì đó không ổn, mấy lần len lén đi vòng ra sau lưng Tạ Dật Châu để nhìn trộm.

Kết quả lần nào cũng tròn mắt sững sờ, vẻ mặt đầy khó tin và phức tạp.

Tôi nghe thấy hắn lẩm bẩm: “Sao Tạ Dật Châu lại coi thứ này? Nhất định là đang giấu bí mật gì đó!”

Tôi cũng liếc thử màn hình của Tạ Dật Châu, thì thấy cậu ta đang say sưa đọc truyện H đậm đặc từ động từ đến từ cấm và cả dấu chấm cảm.

Tôi giật lấy điện thoại.

Xung quanh đồng loạt vang lên tiếng hít khí lạnh.

“Cô ta dám giật điện thoại của đại thiếu gia?”

Xong rồi, tôi tiện tay quá đà, quên mất đang ở nơi công cộng!

Đúng lúc đó, Tạ Dật Châu bỗng trở nên lanh lợi, đặt tay lên vai tôi, nhếch môi cười lười biếng mà mê người: “Ghen à? Muốn anh dỗ à? Đi thôi, đi thư giãn với anh một lát.”

Mọi người lúc này mới vội vã dời ánh mắt đi chỗ khác, không ai dám nhìn lung tung nữa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, công nhận truyện H cũng có ích ghê.

Chúng tôi vào phòng khách nghỉ ngơi.

Tôi khóa cửa lại, hạ giọng dặn Tạ Dật Châu: “Còn dám coi mấy cái đó nữa thì tôi cấm tiệt anh động vô điện thoại cả đời.”

Tạ Dật Châu: “Anh chỉ muốn học thêm chút kiến thức… Ủa? Em nói ‘cả đời’ á?”

Đôi mắt cậu ta sáng rực lên: “Vậy là đồng ý ở bên anh cả đời luôn hả? Không được nuốt lời nha!”

Tôi: “…”

“Giờ đừng nói chuyện này nữa, tôi đi lục soát thư phòng của Tam gia, anh ở lại đây, nếu có ai gõ cửa thì hét ‘CÚT’ cho tôi.”

Tạ Dật Châu lập tức căng thẳng: “Không được! Em đừng đi, chỗ này toàn người xấu, em đi rồi anh không bảo vệ được em. Em đừng tìm chứng cứ gì nữa, công ty có sập thì cũng kệ, liên quan gì đến mình đâu?”

Đúng là không liên quan đến tôi, nhưng lại liên quan đến anh.

Đây là món quà tốt nhất mà tôi có thể để lại cho anh.

Dựa vào cơ hội này kéo nhị thiếu xuống, giúp anh ngồi vững vị trí gia chủ, tôi cũng có thể yên tâm mà rời đi.

“Ngoan, đợi tôi tìm được chứng cứ xong, sẽ đưa anh về ngủ.”

Tạ Dật Châu vốn dĩ không muốn để tôi đi, nhưng nghe đến chữ “ngủ” thì mắt lại sáng rỡ: “Thật sự được ngủ rồi hả?”

Tôi: “…”

Xem ra phải nghiên cứu gấp cách cài đặt chế độ thanh thiếu niên trên điện thoại thôi!

Tôi dỗ dành xong Tạ Dật Châu, trèo ra ngoài từ cửa sổ, nắm bắt chính xác điểm mù của camera, men theo tường trèo lên tầng 3.

Thư phòng của Tam gia thông với phòng ngủ, tôi từng tới một lần, là lúc giúp Tạ Văn Xuyên giao tài liệu.

Do thói quen nghề nghiệp, tôi đã ghi nhớ hết vị trí các camera.

Tôi vào thư phòng, lục soát bàn làm việc và giá sách, vẫn chưa tìm được tài liệu nào hữu ích thì đã nghe thấy tiếng mở cửa.

Tôi vội núp sang bên phòng ngủ, khép hờ cửa.

Người bước vào là Tạ Văn Xuyên và chú Tư.

“Đã tiêu hủy hết hợp đồng, tài liệu, mọi thứ liên quan rồi chứ?”

Chú tư Phó đáp: “Cậu còn không yên tâm tôi chắc? Giờ không ai biết chuyện hắn bị lừa trong phi vụ đầu tư với chúng ta.”

Tạ Văn Xuyên lấy từ trong túi ra một xấp tài liệu khác, rải lên bàn.

Chú tư Phó liếc nhìn: “Cậu tính đổ hết lên đầu Tạ Dật Châu luôn à?”

“Chứ sao? Cái chết của chú Ba cần ai đó đứng mũi chịu sào. Nếu hắn không mất kiên nhẫn đi mách với ba, tôi cũng đâu muốn giết ông ấy.

Giờ ba thì hôn mê, Nhị thúc thì nhát như cáy, còn mấy ông chú còn lại đều cùng phe với chúng ta, chẳng ai bảo vệ nổi Tạ Dật Châu.

Từ nhỏ mọi người cứ khen hắn thông minh, tôi cũng muốn xem thử hắn thông minh tới đâu, có phá nổi cục diện này không.

Nếu không, cái huyệt mộ “vĩnh viễn không siêu sinh” mà tôi cực khổ cho người đi tìm cũng sẽ phát huy tác dụng, không uổng công tôi chuẩn bị suốt bao lâu.”

Chú tư Phó gật đầu: “Được, cứ làm theo kế hoạch của cậu. Tôi sẽ gọi thêm người, đề phòng Tạ Dật Châu phản kháng.”

Tôi tắt ghi âm. Không ngờ chứng cứ lại đến tay nhanh đến vậy.

Tạ Văn Xuyên quay đầu nhìn về phía tôi: “Ai ở đó?”

13

Chú Tư Phó cũng nheo mắt lại:

“Bên trong tối om, làm gì có ai?”

“Vừa nãy tôi thấy ánh sáng điện thoại lóe lên, như có khuôn mặt ai đó.”

Chú Tư Phó chột dạ:

“Cậu đừng hù tôi, tam gia còn đang nằm dưới kia đấy.”

“Chú cũng hay thật, lúc g/i/ế/t người không chớp mắt, giờ lại sợ ma?”

Tạ Văn Xuyên đi tới kéo cửa ra, bật đèn lên, căn phòng trống không.

Anh ta mở tủ, nhà vệ sinh, cúi người kiểm tra dưới gầm giường, rồi bước tới bên cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống dưới.

Vừa hay nhìn thấy khu vực này nằm ngoài tầm quan sát của camera.

Chú tư Phó hỏi:

“Không có ai chứ?”

Tạ Văn Xuyên vẫn chưa yên tâm, cẩn thận hồi tưởng gương mặt thoáng qua kia, càng nghĩ càng giống một người quen thuộc.

Anh ta đẩy chú tư Phó ra, sải bước đi khỏi.

Sau khi họ rời đi, tôi mới thả khung giường ra, từ dưới sàn trườn ra ngoài.

Tôi đi tới cửa sổ, vừa định trèo xuống thì giọng nói của Tạ Văn Xuyên vang lên sau lưng:

“Tôi biết ngay là cô.”

Anh ta quay lại một mình, trong tay cầm súng.

Dưới lầu vọng lên tiếng đập cửa, mơ hồ nghe thấy giọng của Tạ Dật Châu:

“Cút.”

Nhưng tiếng đập cửa vẫn không dừng lại.

Chú tư Phó hét to:

“Là hắn hại c/h/ế/t tam gia! Để hắn làm gia chủ thì tất cả chúng ta đều c/h/ế/t chắc! Bắt lấy hắn, bắt hắn đền mạng cho tam gia!”

Nhiều người hùa theo, cùng lúc đó có cả tiếng của Tạ Hổ:

“Bảo vệ đại thiếu gia!”

Tạ Văn Xuyên tiến lại gần:

“Đưa ra đây, Lâm Trừng.”

Tôi đưa điện thoại cho anh ta.

Anh ta cầm lấy rồi thẳng tay ném vào bể cá.

“Nếu cô sớm nghe lời thế này thì đã đỡ mệt cho tôi rồi.”

Tạ Văn Xuyên nhìn tôi chăm chú:

“Chúng ta ở bên nhau 20 năm, tôi thực sự không muốn g/i/ế/t cô đâu, Lâm Trừng, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, quay về bên tôi đi.”

Tôi thấy có bóng người phản chiếu nơi khung cửa, khẽ nói:

“Nhưng anh đã có Tạ Ngọc rồi.”

Nghe tôi nói vậy, Tạ Văn Xuyên bật cười:

“Tôi biết ngay mà, cô chỉ đang giận tôi thôi, chứ chưa thực sự thay lòng. Tạ Dật Châu không xứng với tình yêu đâu.

Quay về bên tôi đi, tôi sẽ vẫn đối xử tốt với cô như trước.

Tạ Ngọc là người tôi yêu, còn cô là cánh tay đắc lực trung thành nhất của tôi, cả hai người tôi đều cần.”

Tôi giả vờ buồn bã:

“Tôi không muốn chỉ là cấp dưới, chắc anh cũng biết tình cảm tôi dành cho anh.”

Ánh mắt Tạ Văn Xuyên trở nên dịu dàng:

“Tôi biết, nên tôi mới cho cô thêm một cơ hội.”

“Những gì Tạ Ngọc có, tôi cũng sẽ có chứ?”

“Sẽ có.”

Tôi tiến lại gần anh ta:

“Kể cả anh?”

Tạ Văn Xuyên khẽ mỉm cười:

“Tạ Dật Châu đã thật sự hồi phục trí nhớ rồi sao?”

“Đúng vậy.”

“Ba tôi phát bệnh vì chuyện gì?”

“Vì cái c/h/ế/t của tam gia, ông quá đau lòng. Ông trùm đã già rồi, dễ cảm xúc, nặng tình xưa.”

Tạ Văn Xuyên gật đầu hài lòng:

“Chú tư Phó chắc không phải đối thủ của Tạ Dật Châu, cô đi g/i/ế/t hắn đi.

Tối nay tôi sẽ cho cô thỏa mãn.”

Anh ta dời nòng súng, dùng đầu ngón tay nâng cằm tôi lên:

“Nếu muốn thời gian tối nay kéo dài hơn, thì cô phải nhanh tay lên.”

“Không được!”

Tạ Ngọc không chịu nổi nữa, chạy ra ngoài:

“Tạ Văn Xuyên, em yêu anh đến vậy, sao anh có thể phản bội em?”

Tạ Văn Xuyên tỏ ra khó chịu:

“Tạ Ngọc, đừng gây rối, ra ngoài đi!”

Nhân lúc anh ta phân tâm, tôi nhanh chóng cướp lấy khẩu súng, chĩa thẳng vào thái dương anh ta.

Tạ Ngọc sững sờ, còn Tạ Văn Xuyên thì kinh ngạc không thốt nên lời.

“Lâm Trừng, cô dám g/i/ế/t tôi?”

“Tại sao không? Tôi từng cứu anh không biết bao nhiêu lần, giờ g/i/ế/t anh một lần, tôi vẫn còn lỗ.

Chỉ là bây giờ chưa phải lúc, tôi cần nhị thiếu gia đi cùng một chuyến đã.”

Tạ Ngọc sực tỉnh:

“Lâm Trừng, cô thả nhị thiếu gia ra, tôi đi theo cô!”

Tôi cười khẩy:

“Dựa vào cô? Chưa đủ tầm.”

Tạ Ngọc:

“Cô—!”

Tạ Văn Xuyên ra hiệu bằng mắt cho cô ta, nhưng tôi không thể để họ có cơ hội trao đổi.

Tôi dùng một tay bóp cổ Tạ Văn Xuyên, tay kia giơ súng bắn về phía Tạ Ngọc.

Tạ Văn Xuyên hoảng hốt hét lớn:

“Đừng!”

May mà Tạ Ngọc phản ứng nhanh, tránh được và chạy ra ngoài.

Tạ Văn Xuyên mới thở phào:

“Lâm Trừng, đừng làm hại Tạ Ngọc, cô ấy chịu khổ đủ rồi.

Cô muốn tôi làm gì, tôi sẽ phối hợp.”

“Vậy thì đi.”

Tôi đẩy Tạ Văn Xuyên xuống lầu.

Cửa phòng khách đã mở, Tạ Hổ dẫn người canh bên trong, bảo vệ Tạ Dật Châu.

Người của Chú tư Phó dù đông hơn, nhưng lại dè chừng Tạ Dật Châu nên vẫn chưa dám xông vào.

Tạ Ngọc bất ngờ chui vào từ cửa sổ.

Tạ Dật Châu tưởng là tôi, vừa quay đầu thì bị khẩu súng dí thẳng vào đầu:

“Đại thiếu gia, đừng động đậy.

Tay tôi từng bị anh giẫm gãy, cầm súng không vững, dễ lạc đạn đấy.”

Tạ Dật Châu không hề sợ hãi, mở miệng hỏi:

“Lâm Trừng đâu?”

“Tôi ở đây.

Chú tư Phó, bảo người của ông tránh ra.”

14

Chú Tư Phó không ngờ Tạ Văn Xuyên bị tôi khống chế.

Thấy Tạ Ngọc đã áp chế được Tạ Dật Châu, ông ta còn tưởng thắng chắc, giờ chỉ đành tạm lùi bước.

Tạ Ngọc quát lớn:

“Không được nhường!

Lâm Trừng, đại thiếu gia đang trong tay tôi.

Nếu cô dám làm tổn thương nhị thiếu gia, đại thiếu gia sẽ chôn cùng.

Biết điều thì mau thả nhị thiếu gia ra!”

Tôi bật cười như chẳng hề để tâm:

“Tôi đi theo đại thiếu gia bao lâu chứ?

So với tình nghĩa son sắt giữa cô và nhị thiếu gia còn thua xa.

Muốn nổ súng phải không?

Vậy chúng ta cùng nổ.”

Nghe tôi nói vậy, vành mắt Tạ Dật Châu đỏ ngay lập tức.

Tim tôi cũng nhói lên theo.

Nhưng tôi không thể mềm lòng.

Nếu để Tạ Ngọc nắm được điểm yếu, anh ấy cũng không sống nổi.

May mắn là ngoài tủi thân ra, anh ấy vẫn không làm điều gì bốc đồng.

Trái lại, sắc mặt Tạ Văn Xuyên tái nhợt, hét về phía Tạ Ngọc:

“Tạ Ngọc, em điên rồi sao?

Em đang lấy mạng tôi ra đánh cược đấy!”

Tạ Ngọc gằn giọng:

“Cô ta làm chó săn cho anh 20 năm, vì anh mà không tiếc mạng sống.

Tôi không tin cô ta dám g/i/ế/t anh!”

Ánh mắt tôi lạnh xuống:

“Đã biết tôi vì anh ta bỏ ra bao nhiêu, vậy cô cũng nên rõ…

Mỗi lần thấy hai người quấn lấy nhau, tim tôi đau đến mức nào.

Cô nghĩ tôi xuống tay không nổi sao?”

Tôi dí nòng súng vào thái dương Tạ Văn Xuyên:

“Nhị thiếu gia, nếu Tạ Ngọc đã muốn tác thành cho tôi… Vậy chúng ta xuống địa ngục cùng nhau.”

“Không!

Lâm Trừng, đừng kích động!”

Tạ Văn Xuyên hấp tấp ra lệnh:

“Tất cả nghe tôi!

Chú tư Phó, rút người ra!

Tạ Ngọc, ra ngoài!

Hai người thả tay cùng lúc, chúng ta coi như hôm nay chưa có gì xảy ra.”

Nói xong, anh ta liếc Tạ Dật Châu đang nhìn chằm chằm mình, rồi bổ sung:

“Dật Châu, anh thấy sao?”

“Được.”

Chú Tư Phó lập tức ra hiệu cho thuộc hạ tản ra.

Tạ Ngọc đẩy Tạ Dật Châu ra ngoài, tôi kéo Tạ Văn Xuyên lùi về sân.

Tạ Hổ và người của chúng tôi lập tức đứng sau lưng tôi, sẵn sàng động thủ.

Tạ Văn Xuyên hạ giọng:

“Lâm Trừng, thả tôi ra.

Tôi đảm bảo để các người rời đi an toàn.”

“Nhị thiếu gia, đến nước này rồi, tôi còn tin anh được sao?”

“Chúng ta có 20 năm tình nghĩa—”

“Đừng nhắc cái 20 năm nực cười đó nữa.

Tôi tận trung tận lực, không thẹn với trời đất.

Còn anh thì sao?”

“Tôi đối xử với cô—”

“Anh đối xử với một thuộc hạ trung thành…

là bắt tôi lấy mạng mình che đạn cho anh hết lần này tới lần khác sao?

Nếu vậy thì anh cũng nên tử tế với Tạ Ngọc như thế đi.”

Tạ Văn Xuyên im lặng.

Tôi và Tạ Ngọc bước lên.

Khoảng cách chỉ còn hai mét thì dừng lại.

Tôi buông tay.

Tạ Văn Xuyên từ từ tiến lên.

Tạ Ngọc cũng buông tay, để Tạ Dật Châu bước về phía tôi.

Vẻ bình tĩnh của anh khiến tôi thoáng ngẩn người.

Là đại thiếu gia trước kia trở về…

hay là chính Tạ Dật Châu của tôi đã trưởng thành?

Trong khoảnh khắc hai anh em lướt qua vai nhau, anh nhìn tôi, mắt lại đỏ lên.

Lớp lạnh lẽo giả vờ bỗng vỡ vụn, để lộ một chú chó lớn tủi thân muốn nhào vào lòng tôi.

Tim tôi thắt lại.

Là anh.

Cũng chỉ vì phút thất thần ấy—

Tạ Ngọc bất ngờ nổ súng.

Tôi không nghĩ ngợi, lao lên chắn trước người anh.

Một cơn đau xé ngực ập tới sau lưng, như có bàn tay thô bạo ngoáy sâu trong lồng ngực tôi, bóp nát không khí trong hai lá phổi.

Hơi thở đứt quãng.

Tầm nhìn nhòe đi.

Tôi gần như nhìn không rõ gương mặt đẹp đẽ ấy nữa.

“Vợ…”

Tôi nghe tiếng anh gọi mình.

Một nỗi sợ chưa từng có tràn lên não.

Từ trước đến nay dù bao lần bước qua quỷ môn quan, tôi chưa từng sợ c/h/ế/t như bây giờ.

Tôi không muốn rời xa anh.

Nếu tôi biến mất…

Anh sẽ khóc đến mức nào?

Ý thức cuối cùng, tôi thấy anh giật lấy khẩu súng trong tay tôi.

Ánh mắt tràn đầy thù hận.

Trước khi Tạ Ngọc kịp bắn phát thứ hai, anh đã một tay bóp cò, liên tục nổ súng.

Nhưng tiếng kêu thảm không phải của Tạ Ngọc…

mà là của Tạ Văn Xuyên.

Chương này đã bị khóa
Mời bạn click vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện

https://s.shopee.vn/8AMlSiiNfO