Chương 5

15

Cả hai bên không ai ham chiến, lập tức đưa tôi và Tạ Văn Xuyên đi cấp cứu.

Tôi chỉ trúng một phát đạn, nhưng vết thương lại nặng hơn Tạ Văn Xuyên rất nhiều.

Bởi vì những phát súng của Tạ Dật Châu đều nhắm vào Tạ Ngọc, mà Tạ Ngọc không nghĩ nhiều đã kéo Tạ Văn Xuyên ra làm lá chắn.

Tạ Văn Xuyên trúng ba phát, nhưng không trúng chỗ hiểm.

Anh ta quen được tôi bảo vệ, chưa từng nghĩ có ngày sẽ bị người khác dùng làm bia đỡ đạn, đau đến mức la hét không ngừng.

Tạ Ngọc liên tục xin lỗi, nước mắt rơi như mưa, nhưng trong lòng Tạ Văn Xuyên đã không còn chút xót xa nào nữa.

Anh nhìn tôi được Tạ Dật Châu bế lên xe ở cách đó không xa, m/á/u chảy dọc một đường, nhớ lại hình ảnh tôi bất chấp nguy hiểm lao ra chắn trước mặt Tạ Dật Châu, tim như bị ai bóp nghẹt.

Đến lúc này, anh mới nhận ra mình đã đánh mất điều gì.

Khi vào phòng phẫu thuật, dù đã được tiêm thuốc mê, anh vẫn không kìm được mà hỏi:

“Cô gái cũng bị bắn giống tôi… tên là Lâm Trừng, có cứu được không? Làm ơn… nhất định phải cứu cô ấy.”

“Chúng tôi sẽ dốc toàn lực cứu chữa cho tất cả bệnh nhân, xin anh yên tâm.”

Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng chờ phẫu thuật, ký ức 20 năm quen biết giữa tôi và anh như đèn kéo quân ùa về trong đầu anh.

Lần đầu gặp là ở trung tâm huấn luyện.

Ông trùm chọn ra 5 cô bé, để anh và Tạ Dật Châu chọn vợ nuôi từ nhỏ.

Ngay cái nhìn đầu tiên, anh đã để mắt đến tôi—một đứa trẻ điềm tĩnh, không chút vẻ ngây ngô.

Nhưng Tạ Ngọc lại quá xinh đẹp.

Cô ta cười, khiến ánh mắt anh bị thu hút.

Tạ Dật Châu thấy anh nhìn Tạ Ngọc nên chọn cô ta trước.

Anh đành phải chọn tôi.

Từ đó, Tạ Ngọc trở thành cái gai trong lòng anh.

Nhất là khi thấy Tạ Dật Châu vì muốn chọc tức anh mà cứ liên tục hành hạ Tạ Ngọc, anh lại càng xót, càng muốn cướp cô ta về.

Nhưng anh chưa bao giờ để ý đến lý do thật sự khiến Tạ Ngọc bị đánh.

Cô ta lười biếng, thích giở trò, chẳng chịu khổ lấy một chút.

Gặp nguy hiểm còn chạy nhanh hơn Tạ Dật Châu, bị bắt lại thì khóc lóc ăn vạ, tỏ vẻ đáng thương.

Tạ Dật Châu không dung túng, lần nào phạt cũng nghiêm hơn lần trước.

Cô ta vẫn không chừa, suốt ngày đi rêu rao than vãn, bôi xấu Tạ Dật Châu.

Đến khi phát hiện Tạ Văn Xuyên có tình cảm với mình, cô ta liền bám lấy như bắt được chỗ dựa.

Trước đây Tạ Văn Xuyên không thấy những điều đó, hôm nay, anh mới nhìn rõ.

Đúng là không có so sánh thì không thấy được tổn thương.

20 năm bên tôi, bất kể gặp nguy hiểm thế nào, tôi cũng luôn bảo vệ anh an toàn lui ra, không hề hấn gì.

Năm 9 tuổi, anh bị bắt cóc.

Lúc bọn bắt cóc đang thương lượng với Tạ lão gia, tôi len qua ống thông gió chui vào, đỡ lấy anh rồi đẩy vào đường ống.

Tôi bị phát hiện, liền đóng cửa ống lại để tranh thủ thời gian cho anh chạy trốn.

Khi Tạ lão gia dẫn người xông vào, tôi đã hạ gục 4 tên bắt cóc, còn 4 tên định g/i/ế/t tôi trả thù.

May là viện binh đến kịp.

Lần đó tôi gãy 4 xương sườn, bị đâm 3 nhát, có một nhát cắt trúng động mạch, chậm một phút là mất mạng.

Năm 11 tuổi, anh bị kẻ thù của Tạ lão gia truy sát.

Chúng dồn chúng tôi vào núi.

Tôi bảo tài xế lái xe lạc hướng vào vùng hoang, phá vỡ kế hoạch truy bắt, giấu anh trong bụi rậm, còn mình mặc áo khoác của anh cùng tài xế dụ địch.

Khi bảo vệ nhà họ Tạ đến nơi, tôi vừa bò ra khỏi xe cháy, m/á/u me đầy người như quỷ dữ, cánh tay bỏng nặng, kẻ địch xung quanh đã bị tiêu diệt.

Năm 12 tuổi tuyết lở, tôi dùng tay nâng tảng đá, che chắn cho anh một khoảng an toàn.

Anh nằm yên trong lòng tôi chờ cứu viện, còn tôi thì hạ thân nhiệt nặng, hai tay tê liệt suýt phải cắt bỏ.

Năm 14 tuổi…

Năm 17 tuổi…

Năm 20 tuổi…

20 năm qua, tôi cứ lặp lại giữa bệnh viện và bên anh, là khách quen của phòng mổ, là kỳ tích trong mắt trưởng khoa ngoại.

Anh yêu sự trung thành của tôi, dựa vào cảm giác an toàn tôi mang lại, nhưng vẫn không kiềm lòng trước sức hút của Tạ Ngọc, đau lòng vì cô ta.

Cuối cùng, anh chọn buông tay tôi, đổi lấy Tạ Ngọc mà Tạ Dật Châu mong nhớ.

Cái giá là… không còn ai bảo vệ anh nữa.

Anh bị người con gái mình yêu đẩy ra đỡ đạn, nằm trên bàn mổ.

Giữa lúc ý thức mơ hồ, anh vẫn cảm nhận được sự lạnh giá và cơn đau.

Vì xưa nay chưa từng chịu đau như thế, anh bật khóc, cả người run rẩy vì sợ hãi.

Anh bàng hoàng nhận ra:

“Đây là nơi Lâm Trừng thường nằm sao?

Đây là cảm giác mà cô ấy thường phải chịu đựng sao?”

Anh nhớ đến tôi lặng lẽ đứng sau lưng anh, kìm nén tình cảm, lúc nào cũng bước chậm hơn một nhịp, chỉ để theo kịp bóng lưng anh.

Gặp nguy hiểm thì lập tức lao ra che chắn.

Tạ Văn Xuyên càng khóc dữ hơn.

Lần này không phải vì đau,

mà là vì hối hận.

Là tình yêu anh nhận ra quá muộn.

16

Tôi mơ một giấc rất dài.

Trong mơ là ngày đầu tiên gặp nhau ở trại huấn luyện.

Khi đó, Tạ Dật Châu còn là một đứa trẻ, nhào vào lòng tôi, vừa sụt sịt vừa nài nỉ tôi đi theo anh.

Thằng bé trắng trẻo, mắt đỏ hoe, đầu mũi cũng đỏ, nước mắt từng giọt rơi xuống như chuỗi trân châu nhỏ xinh.

Tôi muốn đi theo anh, nhưng Tạ lão gia xông vào, quát lớn.

Ông ấy mắng Tạ Dật Châu là con trai trưởng của nhà họ Tạ, gánh vác trọng trách, không được yếu đuối như vậy.

Anh bướng bỉnh phản bác:

“Dựa vào đâu mà em trai tôi được khóc, còn tôi thì không?”

“Vì nó là con thứ, còn con là trưởng tử, sứ mệnh của hai đứa khác nhau.

Dật Châu, ngay từ khi con ra đời, đã không được sống theo ý mình.”

Theo sắp xếp của Tạ lão gia, Tạ Dật Châu chọn Tạ Ngọc — người không quá xuất sắc.

Chỉ có như vậy, anh mới luôn phải nỗ lực để mạnh mẽ hơn.

Còn Tạ Văn Xuyên thì chọn tôi, cũng theo sự ám chỉ của ông ta.

Thì ra là vậy.

Ký ức đã quá xa khiến tôi nhớ lệch, cứ tưởng đại thiếu gia chọn Tạ Ngọc chỉ vì nhan sắc.

Ai ngờ mọi thứ từ lâu đã được sắp đặt sẵn — người kế thừa đã được định đoạt ngay từ đầu.

Từ đó, rất lâu rất lâu sau, tôi không quên được đứa trẻ bị ép buộc ấy.

Nhưng khi gặp lại, anh đã là một người đàn ông bạo ngược, lạnh lùng, trăng hoa, ôm ấp hết người này đến người khác, còn ra tay hành hạ Tạ Ngọc đến mình đầy thương tích.

Ai cũng sợ anh.

Anh đã trở thành đúng kiểu người mà Tạ lão gia muốn anh trở thành.

Tôi dần dần quên anh, cố gắng làm tốt công việc của mình, bảo vệ Tạ Văn Xuyên.

Chỉ là Tạ Văn Xuyên quá yếu, lại ham chơi, khiến tôi buộc phải dành cả cuộc đời xoay quanh anh, mới có thể giữ được mạng anh.

Dồn quá nhiều tâm sức, tôi cứ ngỡ mình yêu anh.

Tôi nghiêm túc đối xử với anh, dùng hết kiên nhẫn, chân thành và trung thành.

Cuối cùng, anh lại đạp tất cả xuống đất, nghiền nát tan tành.

Tôi trở thành trò cười lớn nhất nhà họ Tạ.

Nhưng ngay lúc đó, đứa bé năm xưa lại quay về.

Đôi mắt từng ngập tràn lệ khí trở nên trong veo trở lại.

Anh dính người, thích nũng nịu, thích ôm eo tôi, dùng giọng nói dịu dàng gọi “vợ ơi”, khiến tôi vừa bất lực vừa chẳng nỡ rời.

Tôi nhớ lại sự quyến luyến từng bị lãng quên.

Trái tim vỡ vụn lại được bàn tay ấm áp ấy nhẹ nhàng ghép lại.

Mỗi lần anh đứng chắn trước mặt tôi, tim tôi như được hồi sinh, bắt đầu đập trở lại, chỉ vì anh.

“【Đoàng☆đoàng】…”

Tiếng súng vang lên liên hồi, cuốn trôi hết những hình ảnh tươi đẹp trong lòng tôi.

Chỉ còn lại bóng dáng mạnh mẽ, dứt khoát nổ liền mấy phát súng mà không chớp mắt.

Tôi chậm rãi mở mắt ra.

Căn phòng tối mờ xa lạ, nhưng tràn ngập hương sữa tắm quen thuộc.

Không phải bệnh viện, cũng chẳng phải nhà.

Chai truyền nước cạnh giường vẫn đều đặn nhỏ từng giọt, nhưng bàn tay tôi lại không thấy lạnh.

Tôi nhìn theo ống truyền, bắt gặp mái đầu rối bù kia.

Anh đã ngủ, đầu gối lên tay, hai tay nắm lấy ống truyền, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm dòng nước đang chảy vào người tôi.

Anh là Tạ Dật Châu.

Nhưng cũng không phải là Tạ Dật Châu mà tôi từng biết.

Đại thiếu gia chỉ biết đánh người, không biết chăm sóc ai bao giờ.

Đúng lúc đó, túi truyền vừa hết.

Tôi định rút kim ra mà không đánh thức anh, nhưng Tạ Dật Châu đã mở mắt, thành thạo giúp tôi rút kim, vừa duỗi người vừa ấn tay tôi lại.

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh thoáng khựng lại, rồi lập tức nở nụ cười:

“Vợ ơi, em tỉnh rồi à?”

Anh cẩn thận ôm tôi vào lòng, khoé mắt hơi ướt:

“Anh cứ tưởng em không chịu tỉnh lại nữa, sợ muốn c/h/ế/t. Anh nhớ em lắm.”

Tôi rút tay về, cảm nhận được giọt nước mắt nơi cổ, rồi lại nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu anh:

“Cực cho anh rồi, đại thiếu gia.”

“Em sao lại khách sáo thế? Em vì cứu anh mới thành ra thế này, xin lỗi… anh lại không bảo vệ được…”

Tôi ngắt lời anh:

“Không cần diễn nữa đâu, đại thiếu gia.

Cảm ơn anh đã cùng tôi chơi trò mất trí nhớ.

Anh có mục đích gì thì cứ nói thẳng, tôi không dám nhận ơn sâu của anh.”

Tạ Dật Châu ngẩng đầu, khoé mắt vẫn còn ướt, khoé môi lại nhếch lên lạnh lùng:

“Làm sao em nhận ra?”

“Vì anh ấy… không biết bắn súng.”

Tạ Dật Châu gật đầu:

“Thế thì coi như anh chưa thất bại. Ít ra lúc đầu cũng rất thành công.”

Ngực tôi nghẹn lại:

“Vậy… anh thật sự chưa từng mất trí nhớ sao?”

Anh bật cười:

“Em thử anh à?”

“Cho em một lý do được không?”

Dù anh muốn trả thù Tạ Văn Xuyên, cũng không cần phải đánh đổi chính mình, lại còn ra tay từ tôi — người chẳng có chút giá trị gì với Tạ Văn Xuyên.

Chỉ cần giành được vị trí gia chủ, cũng đủ để Tạ Văn Xuyên tức đến phát điên rồi.

Anh nghiêng người lại gần tôi:

“Lâm Trừng, em thật sự chưa từng rung động với anh sao?”

Tôi muốn nói là chưa từng.

Nhưng đối diện ánh mắt sâu thẳm kia, tôi lại không thể thốt nên lời.

Anh đọc được câu trả lời từ sự im lặng của tôi, hài lòng mỉm cười:

“Lâm Trừng, anh làm tất cả… là vì em.”

“Hả?”

Tôi còn chưa tỉnh hẳn à?

Sao lại nghe như ảo giác vậy?

“Em còn yếu lắm, anh đi nấu chút gì đó cho em ăn.”

Anh đứng dậy rời khỏi phòng, để lại tôi với một đầu đầy dấu chấm hỏi.