Chương 1

Tôi và em gái là hai vị hôn thê được “ông trùm” Cảng Thành nuôi dưỡng từ nhỏ, để dành cho hai người con trai của ông ta.

Tôi được gả cho nhị thiếu gia – một người nổi tiếng ôn hòa, điềm đạm. Còn em gái tôi, Tạ Ngọc, lại rơi vào tay đại thiếu gia – kẻ nổi danh hung hăng, phóng túng.

Bên nhau 20 năm, tôi đã thay nhị thiếu chắn 19 lần hiểm nguy cận kề cái c/h/ế/t, còn những vết thương lặt vặt thì không đếm xuể. Dù là đâm đầu vào chỗ c/h/ế/t, chỉ cần anh nói một câu, tôi cũng không do dự mà lao lên.

Anh yêu sự trung thành của tôi, nhưng chưa bao giờ cho phép tôi hầu hạ thân cận. Tôi cứ nghĩ anh ghét bỏ những vết sẹo trên người mình, nên cũng chẳng dám vượt giới hạn.

Một vụ tai nạn giao thông bất ngờ xảy ra, đại thiếu gia c/h/ế/t cháy trong biển lửa.

Đêm hôm đó, tôi đến giữ linh cữu. Chính tại linh đường, tôi tận mắt nhìn thấy nhị thiếu ôm lấy em gái tôi – người đầy thương tích – cúi đầu hôn lên từng vết sẹo trên da cô ấy với ánh mắt thành kính tột cùng.

“Những năm qua vất vả cho em rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường hoàng ở bên em.”

Thì ra, người mà anh một mực giữ gìn, nâng niu lại là em gái tôi.

Đêm ấy, anh nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Ngọc Nhi đã bị anh cả hành hạ nhiều năm như vậy, sao có thể để cô ấy thủ tiết cho anh cả nữa chứ? Em làm được mà. Nhiệm vụ này đâu có khó như những lần suýt c/h/ế/t trước kia, đúng không?”

Tôi gật đầu. Xem như đây là lần cuối cùng tôi bán mạng cho anh.

Nhưng tôi không ngờ, đến ngày thứ hai vừa mới thành “góa phụ”, đại thiếu gia lại sống sờ sờ quay về.

01

Lúc đại thiếu gia Tạ Dật Châu trở về, trời mới tờ mờ sáng.

Sương mù cuối thu vẫn chưa tan, nhưng trong phòng nhị thiếu gia thì tiếng động ám muội mới vừa dứt. Không ai ngờ, một người luôn giữ mình nghiêm ngặt, đạo mạo như nhị thiếu Tạ Văn Xuyên… lại có ngày buông thả đến mức ấy.

Em gái tôi – Tạ Ngọc – người bị đại thiếu giày vò suốt 20 năm, cuối cùng cũng được ngẩng cao đầu. Tiếng cười đùa lả lơi vang vọng, khiến người làm trong Tạ gia nghe thấy cũng phải đỏ mặt.

Mặc dù ai nấy đều chẳng vừa mắt, nhưng giờ ông trùm chỉ còn lại mỗi một người con trai. Không nghi ngờ gì, Tạ Văn Xuyên sẽ sớm trở thành chủ nhân duy nhất, còn Tạ Ngọc chính là phu nhân tương lai được cưng chiều nhất.

Vì vậy, ngoài những ánh mắt thương hại dành cho tôi, chẳng ai dám mở miệng xì xào.

Tôi đã quá chai lì rồi, cũng chẳng màng người khác nghĩ gì. Từ khoảnh khắc khoác lên người bộ đồ tang này… không, từ giây phút nhị thiếu hôn lên những vết sẹo của Tạ Ngọc đầy say mê – thì giữa chúng tôi đã hoàn toàn chấm dứt.

Những năm tháng ấy, tôi đã đối đãi bằng cả tấm lòng, lương tâm không thẹn. Bây giờ anh ta toại nguyện, tôi cũng không cần sống những ngày “liếm m/á/u trên lưỡi dao”, không phải nơm nớp lo sợ cho an nguy của ai nữa. Chẳng phải cũng là một sự giải thoát sao?

Là “góa phụ” của đại thiếu gia, mỗi tháng đều có sinh hoạt phí cao ngất, không cần đi làm, coi như tôi được nghỉ hưu sớm.

Một đêm canh linh, một đêm bị giễu cợt, những người khác cũng mệt mỏi lục tục kéo nhau đi nghỉ. Theo quy tắc nhà họ Tạ, tôi phải túc trực ba ngày ba đêm không được rời đi.

Tôi vừa ngồi xuống, định tranh thủ xoa bóp đầu gối đau nhức, thì thấy một bóng người bê bết m/á/u bước vào.

Là Tạ Dật Châu.

Anh đi chân trần, thân hình cao lớn lảo đảo, in xuống sàn từng dấu chân m/á/u đỏ thẫm. Anh nhìn chằm chằm vào linh đường và tấm di ảnh của chính mình. Không phẫn nộ, không oán hận, ánh mắt anh dần chuyển sang phía tôi.

Tôi sẽ không bao giờ quên được ánh nhìn đó. Mơ hồ, bối rối, đôi mắt hoe đỏ ngập nước nhưng bướng bỉnh không rơi, trông đáng thương đến mức vô thực.

Ý nghĩ đó vừa lướt qua, tôi lập tức rùng mình. Chắc chắn là ảo giác!

Chắc do tôi vừa hoàn thành nhiệm vụ ám sát ở nước ngoài, suốt hai ngày không ngủ không nghỉ rồi bị điều thẳng tới đây quỳ một ngày một đêm, nên cơ thể kiệt quệ sinh ảo giác rồi. Chứ một kẻ tàn bạo như đại thiếu gia… làm gì biết tỏ ra đáng thương? Cho dù có thành ma, anh ta cũng phải là ác quỷ gặp người là cắn!

Tôi lắp bắp: “Đại thiếu gia… anh là người hay ma vậy?”

Tạ Dật Châu lảo đảo đi tới, chưa được hai bước đã đổ ập về phía trước. Tôi hoảng hồn lao tới đỡ. Dù là người hay ma, anh vẫn là chồng tôi trên danh nghĩa, tôi không thể để anh ngã sóng soài ra đất được.

Cơ thể anh đổ ập vào lòng tôi, nóng hầm hập, lồng ngực vẫn phập phồng. Là người sống!

Tôi lập tức đưa anh lên xe, lái thẳng đến bệnh viện.

Sau hàng loạt xét nghiệm, bác sĩ kết luận: Do chịu va đập quá mạnh dẫn đến tổn thương não, gây mất trí nhớ và thoái hóa nhận thức. Hiện tại, tâm trí anh ta chẳng khác gì một đứa trẻ 6 tuổi. Còn chúng tôi là ai… anh ta hoàn toàn không nhớ.

Tôi quay đầu nhìn anh. Toàn thân băng bó, đầu tóc ngắn cũn vẫn còn vương vết m/á/u, nhưng gương mặt đã được y tá lau sạch. Làn da trắng, ngũ quan sắc nét như tượng tạc, đẹp đến mức vô thực.

Đôi mắt hoa đào trong veo, lúc thì nhìn viên kẹo y tá cho, lúc lại liếc nhìn tôi đầy e dè, như muốn cầu xin điều gì đó – ánh mắt chưa từng xuất hiện ở Tạ Dật Châu trước kia.

Tôi xoa mặt, cố làm bản thân tỉnh táo. Dù sao đi nữa… may là anh mất trí nhớ. Ít ra tôi sẽ không bị anh biến thành bao cát trút giận như Tạ Ngọc trước đây.

Tôi định rút tay lại, anh bỗng nghiêng người áp sát, nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên như đang nâng niu một món đồ sứ dễ vỡ. “Chị đau không?” – Anh khẽ hỏi, giọng dịu dàng đến mức khiến tôi nổi da gà.

Tôi giật mình: “Không, không sao đâu… Đại thiếu gia mau về giường nghỉ đi, tôi sẽ báo với ông nội là anh vẫn còn sống.”

Anh chớp mắt ngơ ngác: “Cô gọi tôi là đại thiếu gia? Tên tôi là vậy hả?”

Tôi đáp: “Không. Anh tên là Tạ Dật Châu, đại thiếu gia nhà họ Tạ.”

Anh gật gù như đang nuốt từng chữ, rồi lại hỏi: “Vậy còn chị? Chị tên gì?”

“Lâm Trừng.”

Anh lẩm bẩm cái tên hai lần, rồi thình lình đưa tay xoa đầu tôi, mỉm cười rạng rỡ: “Chị họ Lâm, tôi họ Tạ. Vậy chúng ta không phải anh em ruột rồi.”

Khoảng cách quá gần, động tác lại thân mật… dù bây giờ anh trông vô hại, tôi vẫn rùng mình nhớ đến con người tàn nhẫn trước kia. Tôi sợ chỉ giây sau, anh sẽ bóp cổ tôi không chừng.

Tôi nhanh chóng dìu anh trở lại giường, đắp chăn cẩn thận: “Em là vợ anh.”

Anh nắm chặt tay tôi: “Vợ là gì?”

Tôi nghẹn lời. Ở nhà họ Tạ, cái danh xưng này có nghĩa là cận vệ, là bia đỡ đạn, là vật sở hữu. Chúng tôi chưa bao giờ được phép nói “không”.

Lúc này, cô y tá đi ngang qua mỉm cười giải thích: “Vợ là người không cùng huyết thống nhưng là người thân thiết nhất. Là người mà cả đời cậu phải yêu thương và bảo vệ đấy.”

Tạ Dật Châu gật đầu cái rụp, rồi nhìn tôi chăm chú, đôi mắt cong lên thành hình trăng khuyết: “Em thích vợ.”

Tôi: “…”

02

“Rầm!” – Cửa phòng bệnh bị đá tung.

Tôi giật mình quay lại, thấy Tạ Văn Xuyên đang hằm hằm bước vào. Chưa kịp mở miệng, một cú tát như trời giáng đã ập xuống mặt tôi.

Cả người tôi chao đảo. Sức lực cạn kiệt, cú tát khiến mắt tôi tối sầm, tai ù đi đặc quánh. Hắn đang điên tiết, ra tay không chút kiêng dè. Miệng tôi tanh nồng vị m/á/u, da mặt rát bỏng.

“Lâm Trừng, mày quên phép tắc rồi à? Canh linh ba ngày ba đêm không được rời vị trí, mày dám lén lút trốn việc đến đây? Ba tao đến không thấy mày đâu, nổi trận lôi đình bắt Tạ Ngọc ra canh thay, con bé phải quỳ gần một tiếng rồi! Sức khỏe nó vốn yếu, bị Tạ Dật Châu hành hạ bao năm nay, làm sao chịu nổi? Mày lập tức cút về chịu phạt, quỳ mười ngày mười đêm cho tao! Nếu Tạ Ngọc có mệnh hệ gì, tao đánh gãy chân mày!”

Chỉ vì Tạ Ngọc quỳ một tiếng, tôi phải đền mười ngày quỳ? Yêu và không yêu, ranh giới tàn nhẫn đến thế sao?

Đột nhiên, một lực mạnh kéo tôi giật lùi về phía sau. Trước ánh mắt sững sờ của Tạ Văn Xuyên, Tạ Dật Châu lao đến, giáng thẳng một cú đấm vào mặt hắn.

“Bốp!” Âm thanh chát chúa vang lên khiến cả phòng bệnh c/h/ế/t lặng.

Tạ Dật Châu… vì tôi mà đánh Tạ Văn Xuyên? Trước giờ hai anh em họ bằng mặt không bằng lòng, đấu đá ngầm thì nhiều nhưng chưa từng động thủ trước mặt người ngoài.

Đánh xong chưa hả, Tạ Dật Châu liếc nhìn gò má sưng đỏ của tôi, quay sang bồi thêm một cú tát trái tay nữa vào mặt em trai mình. Anh từ nhỏ đã học võ, Taekwondo hay Tán thủ đều tinh thông, một cái tát của "đứa trẻ 6 tuổi" này mang theo kĩ thuật của sát thủ.

Tạ Văn Xuyên – vị thiếu gia quen sống trong nhung lụa – làm sao đỡ nổi. Hắn lảo đảo, ngã rầm vào đống máy móc y tế bên cạnh. Hắn ngồi bệt dưới đất, phun ra một ngụm m/á/u lẫn răng, mãi mới thều thào: “Tạ… Tạ Dật Châu… mày chưa c/h/ế/t?”

Tạ Dật Châu không thèm trả lời, quay sang nâng mặt tôi lên, ánh mắt đầy xót xa rồi trừng mắt quát lớn: “Cậu còn dám đánh vợ tôi nữa, tôi sẽ đánh gãy chân cậu!”

Tôi kinh ngạc nhìn anh. Anh đang… bảo vệ tôi? Suốt 20 năm bên cạnh Tạ Văn Xuyên, tôi chưa từng nhận được dù chỉ một chút che chở thế này. Ngược lại, mỗi khi tôi đắc tội ai đó vì hắn, hắn sẵn sàng đứng nhìn tôi bị đánh để phủi sạch quan hệ.

Câu nói của Tạ Dật Châu nghe rất ngây ngô, giống như một đứa trẻ đang học đòi giọng điệu người lớn để dọa nạt, nhưng khí thế lại hệt như bản năng cũ. Nếu không vì vẻ mặt ngơ ngác kia, tôi đã nghi anh khôi phục trí nhớ rồi.

Từ nhỏ, người Tạ Văn Xuyên sợ nhất chính là người anh cả này. Dù trong lòng đầy nghi hoặc, hắn cũng không dám bật lại ngay, chỉ rối rít: “Xin lỗi đại ca, em… em nóng giận quá, không cố ý.”

“Đại ca?” – Tạ Dật Châu nhíu mày – “Hắn là em trai tôi?”

Khí thế bức người biến mất trong tích tắc. Anh tò mò tiến tới, quan sát Tạ Văn Xuyên như nhìn sinh vật lạ trong sở thú. Tạ Văn Xuyên bị nhìn đến nổi da gà, liếc mắt cầu cứu tôi.

Tôi cúi đầu, vờ như không thấy.

Tạ Dật Châu đứng thẳng dậy, phán một câu xanh rờn: “Tôi nhớ mang máng có đứa em trai… nhưng trong ký ức nó mũm mĩm đáng yêu lắm, chứ đâu có xấu xí như cậu.”

Tạ Văn Xuyên: “…”

Tôi cố nhịn cười, bước đến kéo tay áo anh: “Đại thiếu gia, anh chưa mang giày, cẩn thận lạnh. Anh về giường trước đi, tôi đi gọi điện cho ông nội.”

Tạ Dật Châu giữ chặt tay tôi, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi không hề ăn nhập với ngoại hình cao lớn: “Vậy em quay lại nhanh nhé. Anh sợ người xấu.”

Tôi vỗ nhẹ mu bàn tay anh dỗ dành: “Ừ, em đi một chút rồi về ngay.”

Vừa bước ra khỏi phòng, Tạ Văn Xuyên cũng khập khiễng đuổi theo, gặng hỏi: “Anh ta bị cái quái gì vậy?”

Tôi không giấu, chuyện này giấy không gói được lửa: “Chấn thương sọ não, mất trí nhớ, giờ tâm trí chỉ như đứa trẻ 6 tuổi thôi.”

Tạ Văn Xuyên bật cười khẩy: “Thế thì… thú vị đấy.” Rồi hắn sực nhớ ra: “Vậy lúc nãy em đứng trơ ra để anh ta đánh tôi? Trước kia gặp chuyện, em toàn lao ra đỡ đòn cho tôi cơ mà!”

Tôi thở dài, chỉ vào khóe miệng còn rớm m/á/u: “Nhị thiếu gia, anh quên là anh vừa tát em muốn bay màu à? Thân thể em rệu rã rồi, không đỡ nổi cho anh đâu.”

Tạ Văn Xuyên hừ lạnh, đưa tay bóp cằm tôi, giọng nửa đùa nửa thật: “Lớn gan nhỉ, biết giở trò kể khổ rồi sao? Muốn tranh sủng à?”

Hình ảnh Tạ Ngọc nũng nịu gối đầu lên đùi hắn hiện ra trong đầu tôi. Tôi cười nhạt: “Không, em chỉ nói sự thật thôi.”

Tạ Văn Xuyên buông tay, rõ ràng bán tín bán nghi. Hắn đi tìm bác sĩ để tra hỏi bệnh tình. Tôi tranh thủ ném bộ đồ tang vào thùng rác, gọi điện báo tin cho ông trùm. Nghe tin con trai cả còn sống, ông mừng như điên, lập tức dẫn người tới bệnh viện.

Vừa dứt cuộc gọi, Tạ Văn Xuyên quay lại, ánh mắt thâm trầm: “Lâm Trừng, bác sĩ nói không thể xác định việc mất trí nhớ là thật hay giả. Anh không yên tâm. Em giúp anh thử hắn xem… có phải đang diễn kịch không?”

Tôi không hề ngạc nhiên. Nếu Tạ Dật Châu đang diễn, chắc chắn anh ta sẽ không dám giữ tôi bên cạnh. Ai cũng biết tôi là "chó săn" trung thành của Tạ Văn Xuyên. Tạ Dật Châu tỉnh táo tuyệt đối sẽ tống cổ tôi đi đầu tiên.

Tôi thuận theo: “Nhị thiếu muốn em thử thế nào?”

Hắn nhếch môi, ghé sát tai tôi thì thầm, giọng điệu lạnh lẽo: “Chuyện này cần anh dạy sao? Em cũng hiểu mà… cái ghế thừa kế chỉ có một. Giữa chúng ta, cuối cùng chỉ có một người được sống sót. Lâm Trừng, em làm việc xưa nay luôn khiến anh yên tâm nhất, đúng chứ?”

Ý hắn là… kết quả của phép thử này, phải là cái c/h/ế/t của Tạ Dật Châu.

03

Tôi liếc qua vết hôn trên cổ hắn, lịch sự nhắc nhở:

“Nhị thiếu nên chú ý lời nói. Bây giờ tôi là người của đại thiếu gia, e là sẽ khiến anh thất vọng.”

Sắc mặt Tạ Văn Xuyên lập tức sầm xuống:

“Lâm Trừng, cô dám cãi lời tôi? Cô quên quản giáo viện đã dạy thế nào rồi à?”

Tôi siết lấy cổ tay hắn:

“Tôi không quên. Quản giáo viện dạy tôi phải tuyệt đối phục tùng chồng.

Là anh quên, chính anh đã chọn Tạ Ngọc, đích thân đẩy tôi vào tay đại thiếu.

Giờ anh không còn là chồng tôi nữa.”

Tạ Văn Xuyên phản tay nắm chặt lấy tay tôi:

“Vậy tình nghĩa 20 năm bên nhau cũng không đủ để cô giúp tôi một lần sao?”

“Nhị thiếu nhắc đến tình nghĩa lúc này, có thấy buồn cười không?”

Anh vừa vứt bỏ tôi, còn ở ngay đêm tôi giữ linh cữu thì cùng Tạ Ngọc hoan ái cả đêm.

Anh muốn cả nhà họ Tạ đều biết Tạ Ngọc là báu vật của anh, còn tôi không là gì cả.

Giờ lại nhắc đến tình nghĩa, thật nực cười.

Tạ Văn Xuyên buông tay tôi ra:

“Cô chỉ mới ở bên hắn ta một ngày, bị ôm vài cái mà đã bị mê hoặc?

Từng ấy định lực mà cũng qua được kỳ sát hạch của quản giáo viện sao?”

“Tôi có định lực thế nào, anh là người rõ nhất.

Anh nên tự hỏi xem, Tạ Ngọc đã vượt qua kỳ sát hạch kiểu gì.”

Tạ Văn Xuyên trầm giọng:

“Tạ Ngọc từ đầu đến cuối đều yêu tôi.

Chẳng qua là bị đại ca chọn trước, thân bất do kỷ.

Còn cô, lại chiếm lấy vị trí bên tôi, tận hưởng sự yên ổn mà cô ấy không có được.

Cô không có tư cách so với cô ấy.”

Tôi bật cười:

“Đúng, tôi không có tư cách so với cô ấy.

Và anh cũng không có tư cách sai khiến tôi.”

“Lâm Trừng, cô…”

Cửa phòng bệnh mở ra, thân hình cao 1m85 của Tạ Dật Châu đứng đó, mắt ươn ướt nhìn tôi:

“Lâm Trừng, em đi lâu quá rồi, vẫn chưa gọi xong điện thoại à?”

Tôi và Tạ Văn Xuyên đều bị anh dọa cho giật mình.

Anh đã đứng đó từ bao giờ?

Là tình cờ nghe thấy?

Hay… thật sự anh đang giả vờ mất trí?

Nhưng nếu anh giả, thì để làm gì?

Tính cách của anh từ trước đến nay là có thù tất báo, thẳng tay đáp trả, chưa từng cần đến mánh khóe.

Đúng lúc đó, ông trùm cùng đoàn người đi đến.

Tạ Văn Xuyên liếc tôi một cái như cảnh cáo, rồi nhanh chóng bước đến đón ông.

Tôi quay trở lại phòng bệnh, đưa Tạ Dật Châu về lại giường.

Ông trùm sau khi nghe bác sĩ báo cáo tình trạng của Tạ Dật Châu thì cau mày, ho khan một lúc lâu.

Tạ Văn Xuyên cúi đầu nhận lỗi:

“Xin lỗi ba, thi thể trong xe cháy đến không thể nhận dạng.

Con chỉ dựa vào điện thoại của anh cả để xác nhận danh tính.

Không ngờ lại nhầm.”

Ông trùm nâng tay ngăn lại:

“Không trách con.

Tìm được ai là chủ mưu chưa?”

Tạ Văn Xuyên lắc đầu:

“Hôm đó, tất cả những người từng tiếp xúc với xe của anh cả đều bị tra khảo nghiêm ngặt, nhưng không ai khai gì cả.

Thà c/h/ế/t cũng không hé nửa lời.”

Tất nhiên họ không khai được.

Bởi những kẻ bị hắn tra khảo đều là thân tín của đại thiếu gia, đã bị hắn g/i/ế/t sạch, thậm chí kéo theo cả người nhà ném xuống biển.

Không chừa một ai, tận diệt đến tận gốc.

Tôi chỉ vừa từ nước ngoài trở về mới biết được chuyện đó.

Nguyên tắc làm việc của tôi là không liên lụy phụ nữ và trẻ nhỏ.

Hắn cố tình phái tôi đi lúc đó, chắc chắn vì sợ tôi sẽ mềm lòng làm hỏng kế hoạch.

Khi biết chuyện, tôi đã không còn muốn đi theo hắn nữa.

Trước kia hắn g/i/ế/t người, tôi còn có thể hiểu là bị ép buộc bởi hoàn cảnh.

Nhưng giờ đây, ngay cả người vô tội hắn cũng ra tay không chút do dự, tôi không thể nào tiếp tục đối diện với khuôn mặt giả tạo đầy vẻ đạo đức đó được nữa.

Đúng lúc tôi đang tìm cơ hội giả c/h/ế/t rút lui, thì bắt gặp cảnh hắn và Tạ Ngọc ân ái với nhau.

Thế là hắn không chút do dự đẩy tôi vào tay đại thiếu.

Ông trùm nổi trận lôi đình:

“Các người làm việc kiểu gì vậy? Từng ấy thời gian mà chưa tìm ra được chủ mưu đứng sau!

Thật sự khiến tôi quá thất vọng!”

Tất cả mọi người cúi đầu, không ai dám thở mạnh.

Tôi cũng cúi đầu, nhưng tay tôi – đang giấu sau lưng – bất ngờ bị một bàn tay ấm áp bao lấy.

Tôi ngoảnh lại, thấy Tạ Dật Châu đang mím chặt môi, trông vô cùng sợ hãi.

Ông trùm và các chú bác xung quanh cũng nhận ra dáng vẻ sợ hãi của anh, ai nấy đều sửng sốt.

Bởi trước kia, người duy nhất dám lên tiếng trước cơn thịnh nộ của ông trùm, là anh – Tạ Dật Châu:

“Ông già, đừng giận nữa.

Giận thì có giải quyết được gì đâu?”

Không ai ngờ, giờ đây anh lại đi tìm… tôi – một người phụ nữ – để cầu cứu.

Phải biết, trước kia anh từng xem thường Tạ Văn Xuyên chỉ vì hắn hay đứng sau lưng tôi, để tôi chắn đòn thay.

Giờ đến lượt anh làm vậy rồi.

Ánh mắt của các chú bác nhất loạt dừng lại trên người tôi.

Còn tôi, ngoài biệt danh “khó c/h/ế/t”, “khách quen điện Diêm Vương” mà họ hay đùa, thì trong mắt họ, tôi cũng chẳng có gì đặc biệt.

Ông trùm thấy con trai như vậy, càng thêm xót xa:

“Phải điều tra, nhất định phải điều tra cho ra!

Tôi muốn biết là ai cả gan làm loạn trên địa bàn của tôi!”

Chú Tư Phó lên tiếng:

“Anh cả, trước mắt vẫn nên xác định người kế nhiệm đã.

Sức khỏe anh không thể tiếp tục kéo dài được, nên sớm ra nước ngoài điều trị.

Còn hung thủ thật sự, để tôi đích thân dẫn người điều tra.

Nhất định sẽ cho đại thiếu một lời giải thích.”

Ông trùm trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Từ hôm nay, Dật Châu sẽ là gia chủ mới.

Mọi người phải bảo vệ nó, toàn lực hỗ trợ nó.”

Ánh mắt đám người biến đổi không ngừng, gương mặt Tạ Văn Xuyên là kịch hay nhất trong đám.

Vị trí gia chủ mà hắn khổ sở tranh giành bao năm, giờ Tạ Dật Châu lại nhờ tai nạn mà đường hoàng nhận được.

Dù không cam lòng, hắn cũng phải gắng sức nhẫn nhịn đến mức khóe miệng giật nhẹ.

Chú Tư Phó lên tiếng:

“Anh cả, vậy không ổn đâu.

Dật Châu như thế sao có thể quản lý công ty?”

Chú Ba Chu cũng lộ vẻ lo lắng:

“Đừng nói là quản lý công ty, đến việc sinh hoạt cá nhân nó còn khó khăn.

Chi bằng để Văn Xuyên tiếp quản vị trí gia chủ.

Nó tính tình ôn hòa, luôn biết đối nhân xử thế, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh cả.”

Ông trùm lạnh giọng:

“Ý tôi đã quyết, đừng nói thêm.

Văn Xuyên, ba sẽ cho con hai dãy phố thương mại làm bồi thường.”

Tạ Văn Xuyên cố giữ nụ cười:

“Ba, con nghe theo sắp xếp.

Ba không cần phải bồi thường gì cả.

Anh cả ra nông nỗi này cũng là lỗi của con, vì con không bảo vệ được anh ấy.”

“Ba cho thì con cứ nhận.

Ba không muốn để người khác nói là ba thiên vị.”

Ông trùm nheo mắt lại:

“Còn một việc nữa.

Tạ Ngọc và Lâm Trừng là do ai đổi?”

Tạ Văn Xuyên mặt không biến sắc:

“Là anh cả trước khi gặp chuyện đã yêu cầu con đổi.

Tạ Ngọc toàn thân đầy thương tích, chắc anh cả đã chán rồi.”

Ông trùm thấy Tạ Dật Châu vẫn đang nắm chặt tay tôi, cũng không hỏi thêm gì, chỉ để lại một câu:

“Chăm sóc tốt cho nó.”

Tôi gật đầu:

“Vâng.”

Ông trùm rời đi, lập tức cho người phong tỏa cả tầng, điều một đội ngũ y tế đặc biệt tới phụ trách điều trị cho Tạ Dật Châu.

Ông cũng để lại bốn cận vệ thân tín: Sói, Hổ, Báo và Linh Cẩu – để đảm bảo tuyệt đối an toàn cho đại thiếu.