Tôi lơ lửng trên không, lặng lẽ nhìn tất cả.
Trong lòng, không còn hận, cũng không còn oán trách.
Chỉ có một nỗi buồn bình thản.
Thì ra, đáng sợ nhất không phải là lãng quên.
Mà là ký ức.
Là nhớ những tổn thương, những hiểu lầm, những yêu thương chưa kịp nói ra.
Là nhớ, lẽ ra chúng tôi có thể bên nhau thật tốt.
Nhưng chỉ vì một lời nói dối, một mối hận, một lần lỡ nhịp…
mãi mãi không thể quay lại.
Anh à. Em nhớ anh rồi.
…
“Hoan Hoan.”
Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
Tôi giật mình quay đầu lại.
Nhìn thấy anh trai đang đứng trong ánh sáng, vươn tay về phía tôi.
Nụ cười anh dịu dàng, giống hệt như khi còn nhỏ.
“Con ngốc này, khóc gì chứ.”
“Anh…”
Tôi nhào vào vòng tay anh, cuối cùng bật khóc nức nở.
“Xin lỗi… xin lỗi… là em vô dụng…”
“Em không bảo vệ được anh…”
“Em ngốc quá… lẽ ra em phải nhận ra sớm hơn… lẽ ra em phải nói với ba mẹ sớm hơn…”
“Xin lỗi… xin lỗi…”
Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi, giọng nói dịu dàng:
“Không trách em.”
“Hoan Hoan đã rất dũng cảm rồi.”
“Là anh không tốt, không bảo vệ được em.”
“Đã để em chịu khổ rồi.”
Tôi ra sức lắc đầu, nước mắt thấm ướt cả áo anh.
“Anh… anh có đau không…”
“Không đau nữa rồi.”
Anh cười, lau nước mắt cho tôi.
“Mọi chuyện qua hết rồi.”
“Chúng ta về nhà thôi.”
Anh nắm lấy tay tôi, bước vào vùng ánh sáng ấm áp.
Tôi ngoái đầu lại, nhìn trần thế lần cuối.
Mẹ đang quỳ trước tượng Phật, nhắm mắt tụng kinh.
Ba đứng trước trại giam, ngẩng đầu nhìn trời xanh.
Phương Tần đặt một bó hoa bách hợp trắng trước mộ chúng tôi.
…
Tạm biệt. Mãi mãi tạm biệt.
Tôi siết chặt tay anh trai, bước vào ánh sáng.
Từ đó về sau, không còn đau nữa.
(Hết truyện)