Anh trai sinh đôi của tôi bị người ta ph/ â/n thâ/ y s/ át h/ ại ngay trong nhà, còn tôi là nhân chứng duy nhất.
Nhưng tôi đã quên hết tất cả.
Bác sĩ nói đó là chứng mất trí nhớ do sang chấn, có thể cả đời cũng không khôi phục được.
Ba mẹ không tin.
Họ thử mọi cách — điện giật, thôi miên, th/u/ ốc men…
Không những vô dụng, mà còn khiến tôi mắc chứng tr/ ầm z giống hệt anh trai.
Sau lần 44 bất thành thứ chín, cuối cùng ba mẹ cũng không chịu nổi nữa.
Họ đỏ hoe mắt, gào thét vào mặt tôi:
“Đừng có học theo nữa, cho dù con giả vờ thế nào cũng không thay thế được nó, chỉ khiến chúng ta thấy gh/ /ê t ởm!”
“Nếu con thật sự muốn chuộc tội, thì nói cho chúng ta biết tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
Đêm đó, tôi bị đuổi ra khỏi nhà.
………
Lang thang vô định bên bờ sông, tôi bị một người đàn ông bí ẩn chặn lại.
Anh ta đưa cho tôi một tấm ảnh của anh trai, khẽ nói:
“Tôi có thể giúp cô tái hiện ký ức của ngày hôm đó. Nhưng cái giá phải trả là… cô sẽ chết.”
Tôi nhìn tấm ảnh, rồi nhìn dòng nước sông cuồn cuộn dưới chân, bật cười chua chát:
“Được.”
Dù sao thì, đối với tôi, còn gì đáng sợ hơn cái chết bằng việc bị lãng quên đâu.
Chỉ là tôi không ngờ, khi những mảnh ký ức được phơi bày ngay trên ghế thẩm phán, người sụp đổ đầu tiên… lại là ba mẹ tôi.
……
Trong phòng xét xử ký ức, ánh đèn trắng bệch, lạnh lẽo.
Bên dưới chỉ lác đác vài người ngồi.
Họ nói, phiên thẩm phán này sẽ được ghi hình toàn bộ, trở thành một ca điển hình quý giá cho việc trích xuất ký ức sâu.
Người đàn ông đã chặn tôi bên bờ sông — là bạn thân nhất của anh trai, Phương Tần.
Anh đứng lặng bên cạnh tôi, trong mắt lóe lên một tia do dự.
“Bây giờ rời đi… vẫn còn kịp.” Giọng anh rất thấp.
Tôi nhìn những vết sẹo chằng chịt trên cổ tay mình, lắc đầu.
Ngay lúc đó, cánh cửa bên hông bị đẩy mạnh ra.
Ba mẹ lao vào.
Tóc họ hơi rối, rõ ràng là vội vàng chạy tới.
Ánh mắt mẹ lập tức khóa chặt lấy tôi.
Trong đó không có lo lắng, chỉ có nỗi đau và oán hận gần như tràn ra ngoài.
“Con ở đây làm gì? Con tưởng làm vậy là chuộc được tội sao?!”
Giọng bà sắc nhọn, vang vọng trong phòng xét xử trống trải.
“Anh con… nó chết thảm như vậy!! Con ở ngay bên cạnh, sao con có thể quên? Sao con dám quên?!”
Ba không khóc, chỉ trừng mắt nhìn tôi, lòng trắng mắt đầy tia máu:
“Chúng ta đã dùng bao nhiêu cách để giúp con nhớ lại! Điện giật, thôi miên…”
“Còn con thì sao?”
“Con biết nó đau đớn đến mức nào, vậy mà còn dám giả vờ trầm cảm để học theo nó?!”
“Bây giờ lại bày ra trò này? Thẩm phán ký ức?”
“Con có thấy như vậy rất bi tráng không? Rất giống nó đúng không?!”
Dưới khán đài vang lên những tiếng xì xào khe khẽ.
Các quan sát viên trao đổi ánh mắt với nhau.
Ngực mẹ phập phồng dữ dội:
“Từ nhỏ chúng ta đối xử với con không tốt sao? Vì con là em gái, chúng ta luôn sợ con chịu thiệt thòi! Còn nó thì sao?”
“Nó hiểu chuyện như vậy, lúc nào cũng nhường nhịn con, bảo vệ con! Đến cuối cùng… cuối cùng…”
Bà nghẹn ngào, rất lâu sau mới gắng gượng đưa tay chỉ về phía tôi:
“Nó có phải vì bảo vệ con nên mới chết thảm không?! Có phải vì con, nó mới dính vào những chuyện đó không?!”
“Có phải vì vậy con mới không dám nói ra không?! Có phải không?!”
Tôi đứng chết lặng tại chỗ.
Hơi lạnh từ lòng bàn chân lan lên từng chút một, đóng băng tứ chi và cả cơ thể tôi.
Trong lòng họ, tôi thật sự đáng khinh đến thế sao?
Bàn tay của Phương Tần lặng lẽ đặt lên bờ vai cứng đờ của tôi, dịu giọng an ủi:
“Anh trai em sẽ không trách em đâu.”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy sự xót xa trong mắt anh, khẽ hỏi:
“Chỉ cần hoàn thành phiên xét xử này, sự thật mà anh trai em từng trải qua sẽ được làm sáng tỏ, đúng không?”
Phương Tần im lặng vài giây, rồi gần như không thể nhận ra mà gật đầu:
“Những hình ảnh ký ức sẽ được công khai đồng bộ, mọi chi tiết từng bị chôn giấu… sẽ không còn nơi nào để trốn.”
“Vậy thì bắt đầu đi.” Tôi nói.
Lông mày Phương Tần khẽ nhíu lại, anh chỉ vào chiếc ghế kim loại lạnh lẽo ở giữa phòng xử án khiến người ta rợn người.
Trên đầu ghế treo một cây kim dò thần kinh đang lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
“Đó là kim dò ‘truy quang’. Nó sẽ xuyên qua hộp sọ của em, cuối cùng đi đến trung tâm não bộ.”
“Những ký ức càng xa xôi, càng bị tổn thương sâu sắc, nó sẽ đâm càng sâu, và cũng sẽ càng đau đớn.”
Ánh mắt tôi lướt qua cây kim lạnh lẽo ấy, rồi dừng lại trên gương mặt ba mẹ bên dưới.
Mẹ tôi vẫn đang che mặt khóc, ba thì né tránh ánh nhìn, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Sau đó, tôi khẽ bật cười.
“Không sao đâu, em không sợ.”
“Chỉ cần có thể để anh trai được yên nghỉ, để ba mẹ biết rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì… đau đến mấy cũng đáng.”
Phương Tần lặng người một lát, cuối cùng gật đầu với bác sĩ điều khiển chính.
Vị bác sĩ bước lên, nghiêm túc nói:
“Ngài Phương, một khi chương trình trích xuất ký ức được khởi động thì không thể dừng lại.”
“Kết thúc quá trình, não bộ người tham gia sẽ bị tổn thương vĩnh viễn, dẫn đến chết não.”
“Theo quy trình, phải thông báo nguy cơ cuối cùng này cho người thân trực hệ.”
“Không!” Tôi gần như bật thốt.
Tôi nhìn Phương Tần, ánh mắt đầy van nài:
“Xin đừng nói cho họ biết bây giờ… được không?”
Dưới sân, mẹ ngẩng đầu, mắt đầy nước; ba cũng nhìn sang, trong mắt vẫn còn phẫn nộ.
Cổ họng Phương Tần khẽ chuyển động, anh nói với bác sĩ, giọng khàn khàn:
“Được… tôi sẽ chịu trách nhiệm. Bắt đầu đi.”
Hai nhân viên phụ trợ bước tới, dẫn tôi ngồi lên chiếc ghế kim loại lạnh ngắt đó.
Tứ chi tôi bị cố định chặt chẽ.
Cây kim dò trên đỉnh đầu bắt đầu điều chỉnh, chầm chậm nhắm ngay vào đỉnh đầu tôi.
Bác sĩ gây mê tiến tới, chuẩn bị tiêm thuốc an thần cho tôi.
Ngay lúc ấy—
Ba tôi đột ngột đứng bật dậy, giọng run rẩy:
“Khoan đã!”
Đôi mắt vốn đã tê dại của tôi khẽ lay động, trong lòng dâng lên một chút dao động nhỏ bé khó nhận ra.
Họ… là đang lo cho tôi sao?
Nhưng giây sau, lời nói của ba đã đánh tan chút ảo tưởng đáng thương đó.
Ông nhìn về phía bác sĩ, ánh mắt sắc lạnh vô tình:
“Tôi nghe nói… thuốc an thần sẽ ảnh hưởng đến tính chân thực và độ rõ ràng của việc trích xuất ký ức, đúng không?”
Bác sĩ điều khiển chính khựng lại, do dự đáp:
“Về lý thuyết thì đúng là có ảnh hưởng nhẹ, nhưng để người tham gia có thể chịu đựng được nên mới—”
“Vậy thì đừng tiêm!”
Bác sĩ còn chưa nói hết câu đã bị ba tôi lạnh lùng cắt ngang.
“Nó không phải muốn nhớ lại sao? Vậy để nó nhớ cho rõ luôn đi!”
Cơ thể mẹ khẽ run lên, trong mắt thoáng qua một tia không nỡ và giằng xé.
Nhưng cuối cùng, bà vẫn quay mặt đi, kiên quyết gật đầu phụ họa:
“Đúng vậy… nó nói là đã quên, thì để nó tự nhìn lại cho rõ đi!”
Trong phòng xét xử, im lặng chết chóc bao trùm.
Các quan sát viên lộ rõ vẻ sững sờ, có người hít ngược một hơi lạnh.
Phương Tần đột ngột bước lên một bước, trên mặt là cơn giận và kinh hoàng không thể che giấu:
“Các người có biết mình đang nói gì không?! Nỗi đau của thẩm phán ký ức căn bản không phải thứ người bình thường có thể tưởng tượng được! Cái này—”
“Phương Tần.” Tôi gọi anh lại.
Tôi nhìn chằm chằm hai gương mặt quen thuộc mà xa lạ dưới khán đài, khẽ nói:
“Được. Vậy thì không gây mê.”
Phương Tần quay phắt lại, trong mắt tràn ngập kinh hãi.
“Thời Hoan! Đau đớn của thẩm phán ký ức còn đau hơn lóc xương moi tim gấp nghìn lần, vạn lần!”
“Em… em không chịu nổi đâu!”
“Em chịu được.” Tôi cắt ngang lời anh, khẽ dời ánh mắt đi, “Bắt đầu đi.”
“Vừa hay em cũng muốn xem rốt cuộc sự thật là gì.”
Phương Tần hé miệng định nói gì đó, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của tôi, cuối cùng vẫn không thốt ra lời nào.
Một lúc sau, anh ra hiệu cho bác sĩ bắt đầu thao tác.
Cây kim dò trên đỉnh đầu chậm rãi hạ xuống, hung hăng khoan thẳng vào hộp sọ tôi.
“Ư—!”
Một cơn đau thấu tim gan ập tới, tôi nghiến chặt răng chịu đựng.
Trên màn hình lớn, đoạn ký ức đầu tiên bắt đầu hiện ra.
Trong hình ảnh, tôi mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, co ro trên giường bệnh, ánh mắt trống rỗng nhìn vào hư không.
“Rầm!”
Cửa phòng bệnh bị đạp tung.
Mẹ lao vào, trong mắt đỏ ngầu, gần như phát điên.
Bà bổ nhào tới bên giường, hai tay chộp lấy vai tôi, điên cuồng lắc mạnh:
“Thời Hoan! Nhìn mẹ đi! Con nói cho mẹ biết, tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
“Ai đã vào nhà chúng ta?! Anh con… anh con nó… rốt cuộc… chết thế nào?!”
Tôi bị lắc đến choáng váng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, liên tục lắc đầu:
“Xin lỗi… con không biết… con thật sự không nhớ ra được… xin lỗi…”
“Sao con có thể không nhớ?! Sao con dám không nhớ chứ!!”
Lý trí của mẹ hoàn toàn sụp đổ.
Bà gào lên, hai tay siết chặt cổ tôi.
“Đó là anh trai con! Là anh trai song sinh của con!!”
“Hai đứa ở trong bụng mẹ mười tháng trời! Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau!!”
“Nó ở ngay bên cạnh con… ngay bên cạnh con bị người ta… sao con có thể quên?! Sao con dám quên hả?!!”
Cảm giác nghẹt thở và tội lỗi ngập trời nhấn chìm tôi.
Mặt tôi đỏ bừng, cổ họng chỉ bật ra được những tiếng nức nở vụn vỡ:
“Xin lỗi… xin lỗi…”
Ba đứng ở cửa, đôi mắt đỏ ngầu.
Mẹ đột ngột buông tay, quay sang tôi gào lớn:
“Nói xin lỗi thì có ích gì?! Tao muốn sự thật! Tao muốn hung thủ!!”
Ngay giây sau, hình ảnh đột ngột chuyển cảnh.
Tôi bị dây trói cố định trên chiếc ghế kim loại.
Trên đầu, trên người dán kín các miếng điện cực.
“Lần điện giật cuối cùng, Thời Hoan.”Giọng bác sĩ lạnh lùng vang lên.“Tối hôm đó, cô đã nhìn thấy gì?”
Tôi hoảng loạn lắc đầu, nước mắt tuôn ra điên cuồng:
“Xin lỗi… tôi không nhớ ra… tôi thật sự không biết…”
Lời vừa dứt, một dòng điện dữ dội lập tức chạy khắp toàn thân tôi.
“Á——!!!”
Tôi hét thảm một tiếng, cơ thể co giật mất kiểm soát.
“Có nhớ ra chưa?! Có nhìn thấy gì không?!”Giọng mẹ sắc nhọn vang lên từ phía sau tấm kính.
Tôi há to miệng, nhưng chỉ phát ra được những tiếng hổn hển nghẹn ngào và tiếng rên đau đớn, không ngừng lắc đầu.
“Tăng cường dòng điện!”Mệnh lệnh của ba không có lấy một chút do dự.
Một đợt xung kích còn dữ dội hơn ập tới.
Cơ thể tôi bật mạnh lên, nước dãi hòa lẫn nước mắt trào ra, đồng tử giãn rộng vì đau đớn tột cùng.
“Nhớ ra chưa?! Nói đi!!”
“…Chưa… chưa… Á——!!”
“Tiếp tục! Tăng lên mức cao nhất! Nó nhất định là nhớ! Chỉ là không chịu nói!!”
Ba gào thét điên cuồng.
“Không… đừng nữa… làm ơn… giết con đi…”
“Á——!!!”
Cùng với tiếng thét thảm thiết của tôi, hình ảnh trên màn hình đột ngột tối sầm.
Ký ức bị cắt ngang đột ngột.
Cả phòng xét xử chìm vào im lặng chết chóc.