Chương 10
Tôi mỉm cười, đẩy bản thỏa thuận đến trước mặt cô ta:
“Hay là ký luôn đi? Để chứng minh cô thật sự không ham tiền của Lục Tranh Niên.”
“Cô không phải rất muốn làm thiếu tướng phu nhân quang minh chánh đại sao?”
Lâm Vi hất cằm, giọng đầy khinh miệt:
“Tôi không giống chị. Tôi yêu Tranh Niên ca thật lòng. Dù giàu hay nghèo, tôi cũng sẽ ở bên anh ấy.”
Tôi khẽ vỗ tay, nghiêng đầu nhìn Lục Tranh Niên:
“Anh nghe chưa? Tình yêu đích thực của anh sâu sắc biết bao.”
Đúng lúc đó, điện thoại của Lục Tranh Niên đột ngột reo vang.
Anh ta nghe máy, sắc mặt càng lúc càng tái mét.
“Cái gì?! Tài khoản ở nước ngoài cũng bị phong tỏa?”
“Bên kia nói… nếu trong vòng nửa tiếng không ký, họ sẽ tiến hành thanh lý toàn bộ tài sản?!”
Anh ta đập mạnh điện thoại xuống bàn, đôi mắt đỏ ngầu.
Tôi đẩy chiếc bút máy đến trước mặt anh ta:
“Ký đi. Đừng để ‘chân ái’ của anh phải chịu khổ chung.”
Lục Tranh Niên trừng chằm chằm vào bản thỏa thuận, đốt ngón tay kêu răng rắc vì siết quá mạnh.
Cuối cùng, dưới vô số ánh mắt, anh ta run run ký tên mình xuống.
Ký xong, anh ta nghiến răng, từng chữ như cứa vào không khí:
“Thẩm Thanh Y, cô làm tuyệt tình như vậy… đừng có mà hối hận.”
“Tôi Lục Tranh Niên dù có trắng tay… cũng không bao giờ quay lại tìm cô!”
Tôi gật nhẹ, nuốt xuống niềm đau đang giằng xé trong ngực.
Mười năm tình cảm, bảy năm hôn nhân
Kết thúc theo cách nhơ nhuốc và tàn nhẫn nhất.
Tôi xoay người, đưa hồ sơ cho đội luật sư:
“Phần còn lại, nhờ mọi người xử lý.”
Sau đó, tôi đứng thẳng người, nhìn khắp phòng họp, giọng rõ ràng, bình tĩnh đến lạnh lẽo:
“Từ hôm nay, Thẩm gia chính thức chấm dứt toàn bộ hợp tác với ngài Lục Tranh Niên, bao gồm cả các hạng mục liên quan đến quân sự và chính trị.”
Cả phòng họp chết lặng.
Không ai ngờ, người phụ nữ từng bị cho là mềm yếu, thậm chí trầm lặng đến mờ nhạt…
Lại có thể đứng lên trong ánh sáng rực rỡ như thế này, gọn gàng dứt khoát một cú xoá sạch tất cả.
Tiếng giày cao gót vang lên sắc gọn.
Phía sau, những tiếng bàn tán nối nhau:
“Thẩm gia đúng là muốn cắt sạch với Lục Tranh Niên rồi…”
“Tình hình hiện tại của anh ta, chúng ta có nên…”
“Nhưng năng lực của anh ta thật sự xuất sắc, nhỡ đâu còn cơ hội trở mình…”
“Cậu điên à? Đó là Thẩm gia! Lục Tranh Niên làm gì còn cơ hội ngóc đầu. Cả đời này coi như xong!”
Tôi đẩy cửa bước ra, gió tối thổi đến, cuốn hết những lời thị phi lại phía sau.
Ba tháng sau, tôi nghe tin về Lục Tranh Niên.
Anh ta không còn là vị thiếu tướng trẻ tài năng, được kỳ vọng vô hạn năm nào nữa.
Mất sự chống lưng của Thẩm gia, tài sản lại bị phong tỏa, đi đến đâu cũng va phải tường.
Tự tôn quá lớn khiến anh ta không cúi đầu cầu ai, thói quen sống xa hoa trở thành cái xiềng trói anh mỗi ngày.
Anh ta thử vùng lên vài lần, nhưng đều thất bại.
Ánh sáng trong mắt dần tắt, chỉ còn lại sự mệt mỏi và trống rỗng.
Giọng chú Trương mang chút cảm khái:
“Còn cô Lâm kia… dường như vẫn chưa nhìn rõ thực tế.”
“Ngày nào cũng quấn lấy ông Lục, đòi cuộc sống như trước, đòi trang sức, đòi ăn nhà hàng cao cấp.”
Lâm Vi không chịu nổi cú rơi từ mây xuống bùn.
Cô ta quen với việc được nuông chiều bằng tiền bạc và xa xỉ phẩm, không hiểu sự mệt mỏi trong mắt anh ta, cũng chẳng nhìn ra con số trong tài khoản ngày càng cạn kiệt.
Cô ta chỉ biết than phiền nhà quá nhỏ, không có xe sang đưa đón, không còn gì để khoe trên mạng.
Cô ta níu lấy Lục Tranh Niên, khóc lóc:
“Anh không phải nói sẽ để em sống sung sướng cả đời sao?”
“Anh mau nghĩ cách đi chứ!”
“Em đi theo anh, không phải để chịu khổ đâu!”
Những tiếng cãi vã ấy, có lẽ còn khiến anh ta đau đớn hơn bất kỳ thất bại nào.
Tôi đặt tách trà xuống, nhìn những đóa cúc nở rộ trong sân.
Lục Tranh Niên chắc chưa từng nghĩ rằng:
Tình yêu mà anh ta đánh đổi cả mười năm cảm tình của tôi…
Khi mất đi tiền bạc chống đỡ, lại trở nên tàn tạ đến mức này.
Một tháng sau, tôi lại gặp anh ta.
Anh ta đứng trước cổng biệt viện suốt một đêm.
Tóc rối bời, ánh mắt mệt lả.
Vừa thấy tôi bước ra, anh ta lập tức tiến lên:
“Thanh Y.”
“Có thể nói chuyện riêng với em vài câu không?”
Tôi xem đồng hồ:
“Năm phút.”
Sắc mặt anh càng thêm tái nhợt:
“Anh biết bây giờ nói những điều này rất nực cười.”
“Hồi đó giúp Lâm Vi… vì cô ấy khiến anh nhớ đến chính mình lúc mới nhập ngũ không có gì, đi đâu cũng vấp.”
“Sau đó cô ấy thường mang đồ ăn khuya tới khi anh tăng ca, có lần trời mưa lớn, cô ấy đợi anh ba tiếng dưới lầu… Anh mềm lòng…”
“Rồi anh liền ở bên cô ta?”
Tôi cắt ngang, giọng lạnh và thiếu kiên nhẫn.
Tôi ngắt lời anh ta, giọng đầy mất kiên nhẫn:
“Không phải vậy… là cô ta chủ động.”
“Ngày đó cô ta khóc lóc nói sợ sấm chớp, bảo tôi ở lại với cô ta. Tôi uống hơi quá, đến lúc tỉnh lại thì cô ta đã…”
Tôi bật cười:
“Đã nằm cạnh anh rồi chứ gì?”
“Đúng là cái kịch bản cũ rích.”
Sắc mặt Lục Tranh Niên càng thêm tái nhợt:
“Anh biết bây giờ nói gì cũng giống như ngụy biện. Khoảng thời gian này ngày nào anh cũng hối hận… cô ta không phải em, cô ta chỉ quan tâm đến tiền của anh…”
Tôi không còn hứng thú nghe tiếp. Ánh mắt mang theo sự châm biếm công khai:
“Đủ rồi.”
“Năm phút hết rồi.”
Tôi xoay người định rời đi thì Lục Tranh Niên bất ngờ túm lấy cổ tay tôi.
Lưng anh ta như sụp xuống, mắt đỏ hoe, giọng khẩn thiết:
“Thanh Y… cho anh thêm một cơ hội nữa, được không?”
Tôi rút tay lại, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
“Không.”
Chương 11
Lần tiếp theo nghe tin về Lục Tranh Niên, đã là một năm sau.
Khi tôi đang uống trà chiều với Tần Vy, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp:
“Cậu nghe chưa? Chuyện của Lục Tranh Niên và Lâm Vi.”
Tay tôi đang khuấy cà phê chợt khựng lại.
Tần Vy nói tiếp:
“Lâm Vi sinh một bé trai. Nhưng đứa bé bị bệnh tim bẩm sinh, phẫu thuật cần một triệu.”
Ngoài cửa sổ, lá ngô đồng rơi lả tả, gió thu se lạnh.
Tôi không nói gì.
Một triệu… chỉ bằng giá đấu một chiếc huân chương của Lục Tranh Niên ngày trước.
Sau này tôi nghe rằng, vì khoản tiền phẫu thuật ấy mà họ cãi nhau triền miên.
Lục Tranh Niên trách Lâm Vi không giữ gìn khi mang thai.
Lâm Vi thì chửi anh ta vô dụng, không kiếm nổi tiền.
Một lần xung đột quá mức gay gắt, Lục Tranh Niên lỡ tay đẩy cô ta xuống cầu thang.
Cô ta lập tức báo cảnh sát, đi giám định thương tích, chuyện ầm đến mức ai cũng biết.
Cuối cùng, vào một đêm sâu, Lâm Vi bỏ đi.
Chỉ để lại tờ giấy vỏn vẹn mấy chữ: “Tôi chịu đủ cảnh nghèo này rồi.”
Đứa bé… không qua nổi mùa đông.
Lục Tranh Niên như phát điên, chạy khắp nơi tìm cô ta.
Ba tháng sau, có người báo đã thấy Lâm Vi ở một thành phố nhỏ miền Nam.
Cô ta khoác tay một ông thương nhân lớn tuổi, cười ngả nghiêng.
Lục Tranh Niên lao vào, túm tóc cô ta, muốn kéo đi.
Kết quả bị bảo vệ quán bar đánh cho sưng mặt mũi.
Khi cảnh sát đến, anh ta miệng toàn máu, nhưng lại cười như kẻ mất trí:
“Cô chạy đi! Dù cô có chạy đến chân trời góc bể… tôi cũng phải bắt cô trả mạng cho con tôi!”
Sân sau mùa thu, lá rơi thành từng lớp dày.
Tôi lặng im rất lâu, rồi chỉ nhẹ giọng nói:
“Biết rồi.”
Thì ra thứ tình yêu mà họ từng tự hào… đến một triệu cũng không đáng.
Hơi nóng từ tách cà phê bốc lên, làm mờ đi tầm nhìn.
Trong khoảnh khắc, tôi như thấy bóng dáng chàng trai năm mười tám tuổi—
Anh mặc bộ quân phục bạc màu, quay đầu cười rạng rỡ với tôi giữa sân huấn luyện.
Tôi chớp mắt, hơi nước tan đi.
Trước cửa sổ chẳng có ai.
Chỉ có Tần Vy lo lắng hỏi:
“Cậu ổn chứ?”
Tôi cúi đầu uống một ngụm cà phê, vị đã nguội lạnh.
Có những người… một khi đã rời xa, thì không thể quay lại nữa.
Chàng trai từng để tôi trong mắt trong tim rốt cuộc cũng biến mất theo năm tháng.
-HẾT-