Chương 6
Lục Tranh Niên ngẩn ra một thoáng, có lẽ anh hoàn toàn không ngờ tôi lại bình thản đến vậy khi nói câu “anh đi đi”.
Nhưng đúng lúc ấy, Lâm Vi đang nằm trong lòng anh khẽ rên một tiếng đau đớn, lập tức kéo toàn bộ sự chú ý của anh về phía cô ta.
Anh không nói thêm gì nữa, cũng không cho tôi một ánh nhìn cuối. Chỉ ôm chặt Lâm Vi rồi bước nhanh ra ngoài.
Cánh cửa nặng nề khép lại, dứt khoát chia hai bờ thế giới.
Kể từ hôm đó, Lục Tranh Niên không quay về căn nhà này thêm lần nào.
Tôi nghe người ta nói, anh đã dọn đến căn hộ thuê nhỏ bé của Lâm Vi.
Một căn phòng chật hẹp, ở nơi hẻo lánh, hoàn toàn không xứng với thân phận một vị thiếu tướng như anh vậy mà anh lại sống ở đó thoải mái như hưởng mật ngọt.
Điện thoại tôi cũng bắt đầu xuất hiện đều đặn những tin nhắn và hình ảnh từ Lâm Vi gửi đến.
Có khi là trên bàn ăn, hai chiếc ly sứ dựa vào nhau, bên cạnh là bữa sáng đơn giản kèm dòng chữ:
[Anh Tranh Niên nói đồ ăn bên ngoài không sạch. Mỗi sáng anh ấy đều dậy sớm nấu bữa sáng cho em.]
Có khi là mấy bộ đồ ngủ đôi treo ngoài ban công, caption:
[Anh Tranh Niên nói sau này sẽ luôn như thế, ngày nào cũng ở bên nhau.]
Đau nhất là tấm ảnh cô ta chụp trước gương.
Lâm Vi mặc một chiếc váy rộng, tay đặt nhẹ lên bụng, gương mặt tràn đầy hạnh phúc. Dòng chữ gửi kèm như một lưỡi dao lạnh:
[Chị Thanh Y à, chị nói đúng thật. Người và quần áo bẩn, bỏ đi rồi thì càng thấy dễ chịu. Sạch sẽ rồi bắt đầu lại, ngay cả không khí cũng trở nên ngọt.]
Cô ta từng gửi một tấm ảnh mờ của tờ phiếu khám thai, gửi xong lại rút về, để lại một câu:
[Ôi, gửi nhầm rồi, chị đừng để ý nhé.]
Đa số những tin nhắn đó đều được gửi vào lúc nửa đêm.
Tôi chưa từng trả lời, cũng không chặn cô ta. Chỉ lặng lẽ đọc từng dòng, từng chữ.
Cơn đau ở lồng ngực từ sắc nhọn, rồi trở nên tê dại, cuối cùng biến thành một khoảng trống rỗng hoang lạnh.
Tôi ăn đúng giờ, ngủ đúng giấc, xử lý công việc của nhà họ Thẩm, và nhận các văn bản từ phía luật sư.
Đội ngũ luật sư làm việc rất nhanh. Thỏa thuận ly hôn đã soạn xong, thủ tục tạm dừng chức vụ cũng tiến triển thuận lợi.
Dấu vết xanh tím trên mặt tôi cuối cùng cũng nhạt dần, làn da trở lại vẻ mịn màng quen thuộc như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bạn thân lo tôi suy sụp, nên đặc biệt đến thăm.
Tần Vy đẩy cửa bước vào, thậm chí còn không kịp thay giày, lao thẳng đến trước mặt tôi, nhìn tôi từ đầu đến chân:
“Thanh Y, rốt cuộc cậu thế nào rồi? Đừng có gồng nữa!”
Tôi không nói gì, chỉ đưa điện thoại cho cô ấy. Trên màn hình đúng lúc đang hiện bức ảnh selfie tối qua Lâm Vi gửi.
Tần Vy liếc qua một cái, sắc mặt lập tức đen lại. Cô ấy giơ tay định ném điện thoại xuống đất.
Tôi đưa tay cản lại:
“Đừng, điện thoại của mình.”
Tần Vy tức đến mức ngực phập phồng. Cô ấy hít mấy hơi thật sâu, rồi nhét điện thoại lại vào tay tôi, siết lấy vai tôi:
“Vì một thằng tồi như thế, không đáng!”
“Nếu không có nhà họ Thẩm chống lưng, anh ta có cửa mà leo lên vị trí bây giờ à? Giờ cánh cứng rồi thì quên sạch quá khứ, còn đi tìm tiểu tam tự cho mình là tình yêu đích thực? Đúng là nực cười!”
Cô ấy càng nói càng kích động, mắt hoe đỏ:
“Cậu phải dạy cho họ một bài học mới đúng! Để đôi cẩu nam nữ đó thân bại danh liệt! Cho họ trắng tay còn là nhân từ!”
Tôi vỗ nhẹ mu bàn tay cô ấy, ra hiệu bình tĩnh:
“Từ nhỏ đến giờ, cậu thấy mình bao giờ chịu thiệt chưa?”
“Ngày mai, Lục Tranh Niên sẽ mở buổi thông báo nội bộ tại quân khu.”
“Anh ta muốn chuyển phần trợ cấp chiến công của mình cho Lâm Vi và đứa bé.”
Tần Vy trừng lớn mắt, giận đến mức như muốn bốc khói:
“Anh ta điên rồi à? Đó là tài sản chung của hai người! Hơn nữa tòa đã ra lệnh đóng băng rồi! Anh ta dựa vào cái gì?!”
Khóe môi tôi nhếch lên một đường cong lạnh lẽo, hoàn toàn không có ý cười:
“Dựa vào việc anh ta tin rằng… mười năm tình cảm, tôi sẽ không nỡ đẩy anh ta vào đường cùng.”
“Anh ta muốn ra tay trước, chơi bài cảm tình, giữ lại chút lợi ích, thậm chí còn muốn quay lại gây áp lực để tôi khó xử.”
Toàn thân Tần Vy run lên vì tức:
“Vô liêm sỉ! Anh ta quên rồi à, trước mặt nhà họ Thẩm từng thề sẽ cả đời đối tốt với cậu như thế nào?!”
Tôi khẽ lắc đầu:
“Anh ta chỉ nghĩ… những chuyện đó đã qua rồi. Bây giờ anh ta đủ mạnh để tự đặt lại luật chơi.”
Căn phòng rơi vào vài giây yên tĩnh.
Tần Vy nhìn tôi, ánh mắt từ phẫn nộ chuyển thành lo lắng:
“Thanh Y, vậy cậu định…”
Tôi cắt ngang, giọng bình thản đến đáng sợ:
“Cậu biết mà.”
“Đồ của Thẩm Thanh Y này, tôi không cần nữa thì tự tay vứt.”
“Nhưng nếu có người muốn cướp”
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng dao:
“thì không được.”
Chương 8
Buổi họp sáng hôm sau, Lâm Vi ngồi sát bên cạnh Lục Tranh Niên, tư thế hết sức thân mật.
Cô ta mặc một bộ quân phục nữ được sửa lại cho vừa người, trang điểm tinh xảo, cố gắng làm ra vẻ “nữ chủ nhân” nghiễm nhiên.
Nhưng trong mắt vẫn che không nổi sự đắc ý lẫn căng thẳng.
Có vài người gió chiều nào xoay chiều ấy, đã bắt đầu gọi cô ta một tiếng “Lục phu nhân”.
Lục Tranh Niên nghe thấy, không hề phủ nhận.
Anh ta chỉ nghiêng đầu, dịu dàng nhìn cô ta một cái, như thể đó là điều dĩ nhiên.
Anh ta đảo mắt khắp phòng, giọng trầm ổn vang lên:
“Hôm nay triệu tập mọi người lại, có một việc tôi muốn tuyên”
Đúng lúc này, cửa phòng họp bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Mọi ánh mắt gần như theo bản năng đồng loạt nhìn sang.
Tôi bước vào.
Trên người là bộ suit váy màu đen cắt gọn gàng, không trang điểm cầu kỳ, chỉ thoa một lớp son đỏ rực.
Vết bầm từng in trên mặt đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ bình thản như nước.
Tôi không mang theo gì.
Phía sau tôi, luật sư Lý ôm một xấp tài liệu dày.
Ánh mắt tôi lướt qua toàn bộ phòng họp qua những gương mặt kinh ngạc, dò xét cuối cùng dừng lại trên hai người đang ngồi ở vị trí chủ tọa: Lục Tranh Niên và Lâm Vi.
Sắc mặt Lục Tranh Niên khựng lại ngay lập tức.
Nét đắc ý trên mặt Lâm Vi còn chưa kịp thu về.
Cả phòng họp yên như tờ.
Tôi đi đến phía còn trống ở đầu bên kia bàn dài.
Không ngồi xuống.
Chỉ đặt nhẹ hai tay lên mặt bàn, người hơi nghiêng về phía trước.
Đối diện ánh mắt kinh hoảng, nghi hoặc xen lẫn tức tối của Lục Tranh Niên, tôi nói.
Giọng tôi rõ ràng, bình tĩnh, qua micro vang lên dứt khoát trong cả phòng:
“Câu ban nãy của Lục thiếu tướng… hình như còn chưa nói hết?”
Tôi hơi nhướn mắt, môi cong lên một đường lạnh nhạt:
“Không bằng”
“—nghe trước quyết định của tôi?”
Luật sư Lý bước lên một bước, giọng trầm ổn vang khắp phòng:
“Dựa theo Thỏa thuận Tài Sản Trước Hôn Nhân mà anh Lục Tranh Niên đã ký bảy năm trước
Trong thời kỳ hôn nhân, nếu một bên có hành vi vi phạm nghiêm trọng, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc ngoại tình, chung sống với người khác, hoặc khiến người khác mang thai
thì bên còn lại có quyền đơn phương yêu cầu đình chỉ toàn bộ chức vụ và các đãi ngộ liên quan của bên vi phạm, đồng thời đóng băng toàn bộ tài sản đứng tên bên đó.”
Ông hơi nghiêng đầu, ánh mắt quét qua gương mặt đã đen sì của Lục Tranh Niên:
“Hiện tại, toàn bộ tài sản dưới tên anh Lục đã được cơ quan công chứng và tòa án phê duyệt, hoàn tất lệnh đóng băng ba ngày trước.”
“Và toàn bộ chức vụ quân ngũ cùng các quyền lợi liên quan của anh Lục đã được Ủy ban Giám sát Quân ủy thông qua lệnh tạm đình chỉ, cũng từ ba ngày trước.”
Cả phòng họp lập tức vang lên những tiếng hút khí lạnh, những tiếng bàn tán nho nhỏ như bị ai bóp nghẹt rồi bật ra.
Lục Tranh Niên nhìn tôi chằm chằm, nắm tay siết đến mức gân xanh nổi bật:
“Thẩm Thanh Y, cô”
Luật sư Lý không hề bị ngắt lời, tiếp tục nói:
“Đồng thời, dựa trên bằng chứng xác thực về hành vi sai trái của anh Lục, sáng nay chúng tôi đã chính thức nộp đơn ly hôn lên tòa.”
“Yêu cầu của chúng tôi là”
Ông nhìn thẳng vào Lục Tranh Niên, từng chữ một rơi xuống như búa tạ:
“bên vi phạm phải ra đi tay trắng.”
Bốn chữ ‘ra đi tay trắng’ như một quả bom nổ tung trong phòng họp.
“Không thể nào!!”
Lâm Vi hét lên chói tai, mất hết dáng vẻ thanh nhã:
“Những thứ đó đều là công sức của Tranh Niên ca! Dựa vào đâu mà bắt anh ấy tay trắng rời đi?!”
Lục Tranh Niên cúi đầu nhìn chằm chằm vào bản thỏa thuận, mắt anh ta chạy qua từng dòng, cuối cùng dừng lại trên mặt tôi.
Khóe môi anh ta cong lên, lộ ra nụ cười chế giễu:
“Chỉ vì tôi để Vi Vi có thai, nên cô muốn làm đến mức này?”
“Thẩm Thanh Y, cô lớn lên trong môi trường quân – chính, chẳng lẽ không biết chuyện này bình thường đến mức nào sao?”
“Cô không thể bao dung một chút? Học cách xử lý chuyện trong nhà như người ta à?”
Tôi liếc sang bụng hơi gồ lên của Lâm Vi, nở một nụ cười lạnh thấu xương:
“Ba tháng trước, khi anh ôm cô ta rời khỏi nhà, anh bảo tôi nên học cách làm vợ thiếu tướng.”
“Tốt.”
“Tôi đã học xong rồi.”
“Vợ thiếu tướng phải biết làm gì trước tiên?—Thanh lý môn hộ.”
Tôi nhìn thẳng vào anh ta:
“Lục Tranh Niên. Ký đi.”
Cả phòng họp ồ lên, tiếng ghế dịch, tiếng hít mạnh đều trộn lại thành một mảng hỗn loạn.
Lục Tranh Niên mặt mày tái mét, nhưng vẫn cố chấp không vươn tay ký, chỉ gằn giọng nhìn tôi.
Lâm Vi nắm nhẹ lấy tay anh ta, giọng yếu ớt, tủi thân:
“Chị Thanh Y… có chuyện gì không thể nói riêng sao? Sao chị phải làm anh Tranh Niên mất mặt trước bao nhiêu người như thế…”
“Em chưa bao giờ nghĩ muốn cướp vị trí của chị… Em chỉ muốn ở bên anh ấy thôi.”
“Em yêu chính con người anh ấy… chứ đâu phải vì anh ấy có bao nhiêu tiền…”
“Nói xong, Lâm Vi quay sang phía tôi, giọng mềm mại hệt như đang khuyên nhủ:
“Chị Thanh Y, chị mới là thiếu tướng phu nhân danh chính ngôn thuận. Hà tất phải làm mọi chuyện căng thẳng thế này?”
Nghe đến đây, sắc mặt Lục Tranh Niên quả thật dịu đi đôi chút, còn đưa tay ôm lấy vai cô ta.
Tôi nhìn màn kịch vụng về trước mắt, chợt nhớ đến ngày Lâm Vi mới vào quân đội, ngay cả nghi thức chào tiêu chuẩn còn không làm được. Vậy mà giờ đã biết giả vờ dịu dàng, ra dáng “nữ chính vị diện” như vậy.
Tôi cười nhạt, nói đúng chất trào phúng:
“Bộ quân phục cải chỉnh trên người cô dùng loại vải đặc chế đấy. Giá thị trường: tám mươi vạn.”
“Cái huy hiệu gắn kim cương trước ngực, hai trăm vạn.”
“Còn đồng hồ, xe, căn hộ mà anh ta tặng cô…”
Ánh mắt tôi dừng trên chiếc dây chuyền lấp lánh ở hõm cổ cô ta:
“Kể cả cái dây chuyền cô đang đeo… cũng là mua bằng tài sản chung của vợ chồng tôi và Lục Tranh Niên.”
Mặt Lâm Vi trắng bệch.
Tôi đặt tờ bảng thẩm định tài sản lên bản thỏa thuận ly hôn:
“Nếu Lâm tiểu thư không trả nổi số tiền này—”
“Thì… thanh xuân của cô chắc vẫn còn chút giá trị.”
“Coi như tôi tặng cô một khoản phí chia tay.”