5.
Đầu óc tôi trống rỗng trong vài giây, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
Nếu bây giờ thừa nhận mình là kẻ đào mỏ, anh ta chắc chắn sẽ đuổi tôi như đuổi rác, tất cả những gì tôi đầu tư trước đó sẽ tan thành mây khói.
Nếu tôi nổi giận bỏ đi, lại đúng ý anh ta — tôi sẽ trở thành trò cười mãi mãi cho anh và đám bạn của anh.
Không được. Tôi không thể thua như vậy.
Trong ánh mắt giễu cợt của Giang Vọng, tôi ép mình phải bình tĩnh lại.
“Đúng, tôi thừa nhận, tôi đã sớm biết thân phận thật của anh.”
“Ai mà chẳng muốn leo lên trên? Ai mà không muốn sống sung sướng? Tôi sai sao?”
Giang Vọng nhả ra một làn khói thuốc, bước đến gần tôi một bước, giọng lạnh nhạt đầy khinh thường:
“Không sai. Vậy thì bây giờ, cô cút đi.”
“Cút?”
Tôi bật cười. Đây là nhà tôi, mà anh ta lại muốn đuổi tôi đi?
Cứ làm đại thiếu gia lâu ngày là nghĩ mình ở đâu cũng có quyền ra lệnh à?
Tôi chỉ vào chiếc đồng hồ đắt tiền trên bàn – thứ tôi đã dốc cạn tài sản và còn gánh thêm nợ để mua.
“Giang Vọng, nếu tôi chỉ muốn đào tiền của anh rồi biến, liệu tôi có dám vắt kiệt mọi đồng tiền mình có, thậm chí gánh nợ chỉ để mua tặng anh cái đồng hồ này không?”
“Không có kẻ đào mỏ nào lại đem toàn bộ gia sản ra đánh cược trước khi nhận được đồng nào cả, đúng không?”
Giang Vọng hơi sững lại.
Tôi biết anh ta dao động rồi, lập tức tung đòn tiếp theo.
Khoé mắt tôi đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
“Đúng, tôi muốn có tiền của anh, tôi không chối.”
“Nhưng tôi không nên, thật sự không nên, lại động lòng giữa ván kịch này.”
“Tôi từng nghĩ… tôi từng nghĩ anh không giống lũ công tử nông cạn quanh Hạ Mộ.”
Tôi bỗng nâng cao giọng:
“Tôi đặt cược cả lòng tự trọng, tương lai, và tất cả những gì tôi có vào anh.”
“Kết quả thì sao? Trong mắt anh, tôi chỉ là một con hề để anh mua vui.”
Nói xong, tôi giật lấy chiếc đồng hồ, ném mạnh xuống đất.
Nhìn mảnh vỡ văng khắp sàn, tim tôi như bị xé ra từng mảnh, nhưng nét mặt thì kiên quyết không đổi.
“Tiền tôi không cần nữa. Ván diễn này, tôi cũng không tiếp tục nữa.”
Tôi xoay người, mở cửa lao ra ngoài.
Tôi đặt cược — anh sẽ giữ tôi lại.
Quả nhiên, ngay khi tôi sắp bước qua hành lang, một cánh tay kéo mạnh tôi lại từ phía sau.
Cửa bị sập lại “rầm” một tiếng.
Giang Vọng đẩy tôi tựa lưng vào cửa, ánh mắt phức tạp nhìn tôi.
“Nếu cô đã thừa nhận muốn tiền của tôi, vậy hay quá, nói thẳng luôn cho rồi.”
“Ở lại, làm người của tôi. Tiền? Tôi có thừa. Chỉ cần cô biết nghe lời.”
Tôi lạnh lùng đẩy anh ta ra, giữ một khoảng cách.
“Tôi không muốn làm món đồ chơi của anh.”
“Giang Vọng, anh muốn mua tôi? Được thôi, nhưng giá của tôi không rẻ.”
Nghe vậy, Giang Vọng lại bật cười. Anh rút điện thoại, bấm vài thao tác.
Một giây sau, điện thoại tôi báo tin nhắn chuyển khoản — con số dài dằng dặc sau dấu phẩy.
“Đủ không?”
“Nếu chưa đủ, tôi sẽ chuyển thêm. Chỉ cần cô diễn đạt, làm tôi hài lòng, thì cả đời này, cô sẽ không thiếu thứ gì.”
Tôi cúi đầu nhìn dòng thông báo trên màn hình, cảm xúc hân hoan gần như trào ra khỏi lòng ngực.
Tối đó, tôi nằm trong vòng tay Giang Vọng, biết rõ anh vẫn chưa hoàn toàn tin tôi.
Nhưng chỉ cần anh không đuổi tôi đi, chỉ cần ván cược này còn tiếp diễn — tôi thắng.
6.
“Tối nay có tiệc, dẫn cô đi mở mang tầm mắt.”
Giang Vọng tùy tiện ném cho tôi một hộp quà.
Bên trong là một chiếc váy trắng dài, không có cả mác.
Nhưng chỉ cần chạm tay, tôi đã nhận ra — vải là vân cẩm thêu tay Tô Châu, một tấc vải đáng giá cả vàng.
Cổng biệt thự dừng đầy siêu xe.
Tôi kín đáo đảo mắt một vòng, xe “rẻ” nhất cũng là Rolls-Royce Phantom.
Xe của Giang Vọng không dừng ở cổng, mà chạy thẳng vào bãi đỗ xe riêng bên trong dành cho khách VIP.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, ngay ở cửa tôi đã thấy Hạ Mộ.
“Ái chà, chẳng phải là Hứa Thanh đây sao?”
Hạ Mộ nhìn thấy tôi đi cùng Giang Vọng, ánh mắt khinh bỉ suýt nữa tràn cả ra ngoài.
“Sao vậy? Lẻn vào đây làm phục vụ à? Hay là đến ăn chực?”
Xung quanh không ít người đã dừng lại, nhìn tôi bằng ánh mắt giễu cợt.
Tên Vương thiếu cũng bước tới, vừa thấy Giang Vọng liền cười khẩy.
“Ơ, không phải thằng nhóc nghèo rớt mồng tơi kia sao? Tới đây xin được bao nuôi à?”
Hắn khoác tay Hạ Mộ, vẻ mặt ngạo mạn.
“Bảo vệ đâu rồi? Giờ ai cũng có thể vào à? Đúng là kéo tụt đẳng cấp nơi này xuống thật.”
Giang Vọng cau mày, vẫy tay gọi người quản lý phía xa.
Quản lý lập tức chạy tới, trán lấm tấm mồ hôi.
“Cậu Giang, xin lỗi ngài, là lỗi của chúng tôi…”
Giang Vọng chỉ vào Hạ Mộ và gã đàn ông kia:
“Hai người này, tôi thấy chướng mắt.”
“Sau này, toàn bộ các tụ điểm ở Bắc Kinh, tôi không muốn thấy mặt họ nữa.”
Quản lý liên tục gật đầu, “Vâng vâng, tôi sẽ xử lý ngay.”
Hạ Mộ trợn tròn mắt, không dám tin vào những gì đang xảy ra.
“Cậu… cậu Giang?”
Còn chưa kịp nói hết câu, vài tên vệ sĩ cao to đã bước tới, kéo cả hai người họ đi ra ngoài.
Giang Vọng không liếc lấy một cái, xoay người đi thẳng vào trong, tùy tiện chọn một góc ngồi xuống, mặc kệ tôi đứng đó.
Vài thanh niên ăn mặc sang trọng bước tới, ánh mắt dừng lại trên người tôi, mỗi người một kiểu biểu cảm.
Một gã tóc bạc nhìn tôi từ đầu đến chân, giọng điệu khinh mạn:
“Cậu Giang ăn sơn hào hải vị mãi chán rồi à, giờ muốn nếm thử cháo trắng dưa muối sao?”
Cả đám bật cười ồ lên.
Giang Vọng tựa vào ghế sofa, tay nghịch bật lửa, môi nhếch lên một nụ cười hờ hững.
Thấy Giang Vọng không lên tiếng, gã kia càng được đà lấn tới.
“Em gái, bộ đồ em mặc trông đơn điệu quá ha? Hay để anh mua cho vài món mới nhé?”
Nói rồi, tay hắn định đặt lên vai tôi.
Tôi nghiêng người tránh, thuận thế khoác lấy cánh tay Giang Vọng.
“Không cần đâu. Giang Vọng nói anh ấy thích tôi như thế này — đơn giản, không quá phô trương.”
Tôi nháy mắt một cái, “Bạn trai nói sao thì mình nghe vậy thôi.”
Cả phòng im bặt.
Tay gã kia khựng lại giữa không trung, sắc mặt hơi biến đổi.
Ánh nhìn mọi người dồn hết sang phía Giang Vọng.
Anh hơi ngẩn ra một giây, sau đó vòng tay ôm lấy eo tôi.
“Phải rồi, tôi thích cô ấy biết nghe lời.”
Anh nhìn về phía gã đàn ông kia, ánh mắt lạnh hẳn đi:
“ Trần thiếu, phụ nữ của tôi, cậu cũng muốn chạm vào?”
Gã bị gọi là Trần thiếu cười gượng hai tiếng, lủi thủi ngồi lại chỗ cũ.
Lúc sau tôi ra ngoài đi vệ sinh.
Vừa định mở cửa ra thì nghe thấy tiếng từ khu hút thuốc ngoài hành lang.
“Cậu Giang, con nhỏ đó cũng được phết đấy, phản ứng nhanh đấy chứ.”
“Chơi cho vui thôi.”
Giọng Giang Vọng vọng qua khe cửa, hờ hững đến mức lạnh người.
“Xuất thân kiểu đó, chơi đùa thì được, còn bước vào cửa Giang gia? Nằm mơ.”
“Mà tôi thấy con bé có vẻ chết mê chết mệt cậu đấy, đến lúc muốn đá còn không dễ đâu.”
“Cho ít tiền là xong. Loại đó thiếu nhất là tiền.”
Cho ít tiền là xong?
Tôi nhớ không nhầm… khẩu vị của tôi không nhỏ đến vậy.