Hạ Mộ bật loa ngoài gọi điện cho thiếu gia nhà giàu, cười khanh khách đầy ngả ngớn:
“Trời ạ, cái tên nghèo kiết x/ ác Giang Vọng lại đứng dưới lầu chờ tôi kìa, phiền ch e c đi được.”
Cô ta liếc tôi một cái:“Hứa Thanh, xuống dưới bảo cậu ta đi về giùm tôi, nói tối nay tôi không được khỏe.”
Tôi nhìn theo ánh mắt cô ta ra ngoài cửa sổ.
Cả ký túc xá đều nghĩ cậu ấy chỉ là một học sinh chuyển trường nghèo rớt mồng tơi, không có tương lai.
Chỉ có tôi biết — cậu ấy không hề tầm thường.
Tháng trước, tôi đi làm thêm ở một hội quán tư nhân cao cấp nhất thành phố với công việc dọn vệ sinh.
Tận mắt thấy anh ta được một đám ông lớn vây quanh tiễn ra từ phòng VIP, ngay cả ông chủ hội sở cũng cúi đầu khép nép với anh ta.
Tôi cầm ô, khoác đại một cái áo thun trắng mỏng tang rồi xuống lầu.
Mưa tầm tã, áo tôi dính chặt vào người, lộ rõ từng đường cong.
Tôi bước đến trước mặt Giang Vọng, che ô lên đầu anh ta.
“Bạn học Giang, Mộ Mộ… bảo tôi kêu anh về.”
Ánh mắt anh ta dừng lại trên ngực tôi, nơi ướt đẫm lấp ló bên dưới lớp áo, yết hầu khẽ trượt lên xuống.
“Cô là ai?”
“Tôi là bạn cùng phòng của Hạ Mộ, tên Hứa Thanh.”
Tối hôm đó, Hạ Mộ đi mở phòng với cậu ấm nhà giàu kia, còn tôi thì đưa Giang Vọng về căn trọ ngoài trường của mình.
1.
Tôi cựa mình, toàn thân ê ẩm.
Giang Vọng quay lưng về phía tôi, đang mặc chiếc quần jean bạc màu vì giặt quá nhiều.
“Dậy rồi à?” Anh ta xoay người lại.
Ánh mắt dừng hai giây trên xương quai xanh lộ ra của tôi, khoé miệng cong lên cười mỉa mai, “Tối qua, không tệ.”
Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng cúi đầu.
Giang Vọng bước đến mép giường, móc trong túi ra một miếng ngọc.
“Không mang theo tiền, cái này đưa em.”
“Ngọc truyền đời nhà tôi, là hàng giả, không đáng tiền, giữ làm kỷ niệm đi.”
Tôi từng thấy một ông chủ mỏ than đeo loại này trong hội sở.
Hôm đó ông ta uống say, vỗ bàn khoe rằng đây là ngọc mỡ cừu thật của Tân Cương.
Chỉ một miếng này thôi cũng đủ mua một căn hộ giữa trung tâm thành phố.
Tên ngốc này, nghiện diễn vai nghèo rồi, thật sự tưởng tôi chưa thấy qua xã hội à?
Tôi đẩy miếng ngọc về lại, “Không được, tôi không thể nhận.”
Tôi ngẩng đầu, mắt ngân ngấn nước, “Anh coi tôi là hạng người gì?”
Giang Vọng nhướn mày, có vẻ hơi bất ngờ, “Nói là không đáng tiền mà, cầm chơi đi.”
“Đó là vật gia truyền của anh, cho dù là hàng giả, với anh cũng sẽ có ý nghĩa riêng.”
Tôi nắm lấy tay anh ta, nhét miếng ngọc trở lại.
Giang Vọng nhìn chằm chằm vào mắt tôi, hồi lâu bật cười khẽ, cất ngọc đi.
“Được rồi, Hứa Thanh phải không, tôi nhớ kỹ rồi.”
Khi tôi về đến ký túc xá, Hạ Mộ đang ngồi trước gương thoa son, bên cạnh là chiếc túi Chanel mới tinh.
“Ô kìa, đại nhân bận rộn của chúng ta về rồi sao?” Cô ta liếc nhìn tôi qua gương.
Tôi cứ lẳng lặng thu dọn đồ, không đáp lại.
Hạ Mộ thấy tôi im lặng thì khoanh tay, ánh mắt đánh giá đầy soi mói.
“Hứa Thanh, tôi bảo cậu đi đuổi Giang Vọng, cậu đuổi anh ta đi đâu rồi hả?”
Tôi ngừng tay, ngẩng đầu nhìn cô ta.
“Không phải cậu đang qua lại với cậu ấm nhà họ Chu sao? Còn quan tâm Giang Vọng làm gì?”
Mặt Hạ Mộ lập tức đỏ bừng, cười mỉa.
“Tôi cảnh cáo cậu nhé, tên nghèo đó tuy tôi không cần nữa, nhưng cậu đi nhặt đồ tôi vứt lại, có thấy ghê tởm quá không?”
Tôi cụp mắt xuống, không đáp. Cãi nhau với kẻ ngốc, chỉ tổ phí lời.
Chiều hôm đó, tôi nhận được tin nhắn của Giang Vọng.
Tối nay ăn cơm với tôi.
Lúc hoàng hôn, tôi cố ý thay một chiếc váy mới, đứng chờ anh ấy trước cổng trường.
Giang Vọng đến đúng giờ, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc.
Tôi đi sau anh, trong lòng đoán xem tối nay anh muốn gì.
Đột nhiên anh dừng bước, “Hứa Thanh, chuyện tối qua…”
Lời còn chưa nói hết thì bị người khác cắt ngang.
“Ơ, không phải Giang Vọng đây sao?”
Tôi quay đầu lại, thấy Hạ Mộ đang khoác tay một tên công tử chải chuốt, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn về phía chúng tôi.
“Sao hả? Bị tôi đá rồi, nhanh vậy đã tìm được đứa thay thế?”
Ánh mắt cô ta lia qua lại giữa tôi và Giang Vọng, đầy khinh miệt.
“Giang Vọng, anh là thằng nghèo kiết xác, còn dám yêu đương? Anh có gì để mua cho người ta?”
Sắc mặt Giang Vọng trầm xuống.
Tôi bước lên một bước, chắn trước mặt anh.
“Tôi ăn cơm với ai, hình như không cần báo cáo với cô đâu nhỉ?”
Bạn trai công tử của Hạ Mộ tò mò nhìn tôi.
“Bạn cô à? Nhìn cũng thuần khiết đấy, hay tối nay ăn chung đi?”
Sắc mặt Hạ Mộ lập tức biến đổi.
Cô ta vội kéo tay hắn, “Cưng à, chúng ta chẳng phải còn định đi xem phim sao? Đừng phí thời gian với loại người này.”
Nói xong, cô ta lườm tôi một cái rồi vội vàng kéo hắn rời đi.
Giang Vọng nhìn tôi, “Cũng biết che chở người khác ghê.”
Tôi cúi đầu, để lộ chiếc cổ trắng muốt, khẽ đáp:
“Tôi chỉ thấy cô ta quá đáng thôi.”
Anh bất chợt bật cười, giọng mang theo chút trêu ghẹo.
“Đi thôi, ăn cơm.”
2.
Muốn câu cá lớn, thì mồi nhử nhất định phải rải.
Tôi cố tình tìm hiểu lịch trình của Giang Vọng, khoác lên chiếc áo gile đỏ làm thêm, ôm một xấp tờ rơi đứng trước trung tâm thương mại.
Người qua lại đều là kẻ giàu có, ai nhìn tôi cũng đầy ác cảm.
“Chào anh, chị… có muốn tìm hiểu về phòng gym không…”
Tờ rơi rơi xuống đất, tôi cúi xuống nhặt, thì một bàn tay khác đã nhanh hơn nhặt lấy trước.
Tim tôi khựng lại một nhịp.
Ngẩng đầu lên, quả nhiên là Giang Vọng.
Anh mặc đồng phục shipper màu vàng, tay xách hộp giao hàng.
“Trùng hợp ghê?” Anh đưa lại tờ rơi, khoé miệng nhếch lên như cười như không.
Tôi sững người vài giây, sau đó hiện lên nét ngạc nhiên vui mừng.
“Giang Vọng? Anh cũng đang… làm thêm ở đây à?”
Anh thuận theo, “Chạy vài đơn thôi.”
Tôi kéo anh ngồi xuống bậc thềm bên hông trung tâm thương mại, lấy từ túi ra một chai nước suối đã uống nửa, hơi ngại ngùng.
“Tôi chỉ còn cái này, nếu anh không chê thì…”
Giang Vọng liếc nhìn chai nước, không nhận, mà mở hộp giao hàng lấy ra một chai không nhãn, đưa cho tôi.
“Uống cái này đi, khách huỷ đơn để lại.”
Tôi nhận lấy, nhấp từng ngụm nhỏ.
“Anh… thiếu tiền lắm à?”
Giang Vọng tựa vào tường, “Ừ, nợ nhiều, tháng sau tiền thuê nhà cũng chưa biết lấy đâu ra.”
Tôi đặt chai nước xuống, vươn tay nắm lấy tay anh.
“Không sao hết.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng dứt khoát.
“Em có thể làm thêm nhiều việc hơn, em nuôi anh. Chỉ cần chúng ta cùng cố gắng, nợ nhất định sẽ trả hết.”
Ngón tay Giang Vọng khựng lại một chút, anh quay đầu, nhìn tôi chằm chằm:
“Hứa Thanh, rốt cuộc em muốn gì?”
Tôi cúi đầu, mặt hơi ửng đỏ:
“Em thích anh.”
Giang Vọng bật cười, “Được thôi, vậy thì em nuôi anh.”
Anh xoay tay nắm lấy tay tôi, “Nhớ kỹ, là em tự nói đó, đừng hối hận.”
Tôi gật đầu thật mạnh, “Tuyệt đối không hối hận.”
Giang thiếu gia à, câu này là anh nói đấy, đến lúc đó đừng có khóc mà đòi rút lại.
Hạ Mộ bắt tay với các bạn cùng phòng cô lập tôi, suốt ngày lớn tiếng bàn tán trong ký túc xá.
“Đúng là không biết xấu hổ, đàn ông thế nào cũng giành.”
“Đúng vậy, cũng không soi gương nhìn lại bản thân xem có tư cách gì giành với Hạ Mộ.”
Tôi không đáp lời.
Bộ mỹ phẩm Giang Vọng tặng tôi bị Hạ Mộ “lỡ tay” làm rơi, vỡ tan tành.
Cô ta liếc mắt đầy khinh thường, “Ai bảo cậu để đồ bừa bãi.”
Tôi im lặng ngồi xổm xuống, thu dọn mảnh vỡ.
Tối đó gọi video với Giang Vọng, tôi đang cúi đầu bôi thuốc lên mu bàn tay.
“Tay em sao vậy?” anh hỏi.
“À… không có gì, chẳng may đụng vào thôi.” Tôi cuống quýt giấu tay ra sau lưng.
Góc camera vô tình lia qua một đống vỏ chai mỹ phẩm vỡ nát trên bàn.
Hôm sau, bạn trai thiếu gia của Hạ Mộ bất ngờ bị gia đình cắt hết thẻ, rồi thẳng thừng đá cô ta.
Hạ Mộ giận điên, chửi bới um sùm trong ký túc, đập nát hết đống mỹ phẩm.
Tôi biết, là Giang Vọng ra tay.
Với loại người như anh ta, sao có thể để người khác động vào đồ của mình?
Dù chỉ là một món đồ chơi.
Để củng cố mối quan hệ, tôi quyết định tặng anh một món quà.
Tôi đặt trên mạng một chiếc khăn choàng thủ công.
Ghi chú kỹ: càng xấu càng tốt, càng nhiều chỉ thừa càng tốt.
Chi phí ba chục tệ, chủ yếu lấy giá trị tinh thần.
Giang Vọng cầm chiếc khăn, vẻ mặt khó mà diễn tả.
Tôi đứng một bên, mặt đỏ như gấc.
“Xin lỗi… đây là lần đầu em đan, xấu quá, hay là vứt đi nhé?”
Tôi định giật lại thì anh tránh tay tôi, quàng luôn khăn lên cổ:
“Khá ấm đấy chứ.”
Tối hôm đó, Giang Vọng hưng phấn hơn hẳn mọi khi, nhưng đến thời điểm mấu chốt lại đột ngột dừng lại.
Anh bóp nhẹ cằm tôi, nhìn sâu vào mắt:
“Hứa Thanh, nếu cả đời này anh vẫn nghèo như thế, em còn muốn đi cùng anh không?”
Tôi ôm lấy cổ anh, “Anh nói gì vậy, người em thích là anh, đâu phải tiền của anh.”
Tôi ngẩng đầu, mắt sáng rực, đầy chân thành.
“Chỉ cần được ở bên anh, chuyện gì em cũng làm được.”
Giang Vọng khựng lại một chút, rồi động tác càng thêm mạnh mẽ.
“Ngốc.”
Tầm mắt tôi lướt qua vai anh, dừng lại ở chiếc đồng hồ trên đầu giường anh vứt bừa.
Patek Philippe Nautilus.
Trên thị trường đồ cũ, đã đội giá đến cả triệu tệ.
Tôi cũng âm thầm đáp lại một câu trong lòng: Đồ ngốc.
Hôm sau, anh cập nhật một bức ảnh lên vòng bạn bè, là ảnh selfie quàng chiếc khăn đó.
Mặc dù chặn hầu hết mọi người, nhưng ít ra, anh đã chịu bước ra một bước.
Bài đăng đó đã chọc giận Hạ Mộ.
Bị công tử nhà giàu đá, cô ta lại nhớ đến Giang Vọng – người dự bị đầy ưu điểm.
Không cam lòng, cô ta lao thẳng đến khu ký túc xá nam, chặn Giang Vọng ở dưới lầu.
Kết quả là, cô tận mắt thấy anh bước lên một chiếc Maybach đen.
Hạ Mộ chết sững tại chỗ.
Cô ta cầm bức ảnh lén chụp, tức tối chạy về ký túc xá, ném điện thoại xuống trước mặt tôi.
“Hứa Thanh, đồ ngu, cô bị lừa rồi!”
“Tôi đã thấy có gì đó không đúng từ lâu, làm gì có thằng nghèo nào lại mang dáng dấp cao quý như thế? Giang Vọng rõ ràng là trai bao được người ta bao nuôi!”
Cô ta càng nói càng hăng, như thể vừa moi ra được bí mật kinh thiên động địa.
Tôi nhìn tấm ảnh đó, trong lòng cười lạnh.
Hạ Mộ ơi là Hạ Mộ, trí tưởng tượng của cô cũng chỉ đến mức này thôi.
Chuyện kiểu như Thái tử vi hành, đúng là vượt quá sức hiểu của cô thật.
Tôi hất tay, đẩy điện thoại cô ta ra, “Giang Vọng không phải loại người đó.”
Hạ Mộ cười khẩy, cất điện thoại đi.
“Có phải hay không, ngày mai hỏi thẳng là biết.”
“Hứa Thanh, chờ đến lúc khóc đi.”