3.
Tôi tất nhiên sẽ không đi hỏi.
Nhưng nếu Hạ Mộ ngu đến mức thật sự chạy đến chất vấn Giang Vọng có phải đang bán thân không, với tính khí của anh ta, chắc chắn sẽ lật mặt tại chỗ, rồi lộ thân phận.
Đến lúc đó, muốn tiếp cận anh nữa cũng khó.
Tôi nhìn Hạ Mộ, đột nhiên bật cười lạnh.
“Hạ Mộ, có phải bị công tử đá, sống không nổi nữa nên lại muốn quay về tìm Giang Vọng?”
“Cho nên mới tự biên tự diễn cái màn này, định chia rẽ bọn tôi để chen vào?”
Sắc mặt Hạ Mộ lập tức đỏ bừng như gan heo.
“cô nói vớ vẩn gì đó? Tôi làm sao mà thèm cái loại nghèo kiết xác như hắn!”
Cô ta càng kích động, càng chứng tỏ tôi đoán đúng.
“Nếu không thèm, thì cô quan tâm anh ấy có phải trai bao làm gì?”
Tôi tiến sát thêm một bước, “Hay là… cô chỉ đơn giản là không cam lòng khi thấy tôi hạnh phúc?”
Hạ Mộ trừng mắt nhìn tôi, tức tối đến mức cuối cùng cũng không dám đi tìm Giang Vọng đối chất.
Chẳng mấy chốc đến sinh nhật Giang Vọng.
Tôi rút hết số tiền tiết kiệm, còn quẹt sạch cả hạn mức thẻ tín dụng, gom đủ ba mươi ngàn, đến cửa hàng đồng hồ cao cấp mà tôi đã nhắm sẵn từ lâu.
Không bỏ con thì sao bắt được cọp.
Đúng ngày sinh nhật Giang Vọng, Hạ Mộ tuyên bố cô ta đang hẹn hò với một cậu ấm khác tên Vương thiếu.
“Tôi không như ai kia, đến cả loại ‘trai bao’ cũng nuốt trôi được.”
Tôi chẳng buồn để tâm, xách túi nhựa đen xuống lầu.
Giang Vọng đang đứng dưới gốc cây hoè già chờ tôi.
“Hây, Giang Vọng.” Hạ Mộ hất cằm lên, mặt đầy kiêu ngạo.
“Đợi Hứa Thanh đấy à? Hai người đúng là một cặp hoàn hảo, nghèo mạt như nhau.”
Gã tên Vương thiếu ôm eo Hạ Mộ, nhìn Giang Vọng với ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Này nhóc, nghe nói mày từng theo đuổi Mộ Mộ? Vậy thì sau này tránh xa cô ấy ra, cóc thì nên biết phận của cóc.”
Giang Vọng cười nhạt, “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Hạ Mộ không ngờ anh lại buông lời dứt khoát như thế, khựng lại một chút rồi hừ lạnh, quay người leo lên chiếc Porsche.
Giang Vọng vẫn đứng nguyên tại chỗ, tôi bước đến, lặng lẽ đứng sau lưng anh.
Anh quay lại, ánh mắt dừng trên túi nhựa đen trong tay tôi.
“Thế nào, thấy mất mặt rồi hả?”
Tôi không nói gì, như biến ảo lấy từ sau lưng ra một chiếc hộp nhỏ.
Tôi mở hộp, cắm nến lên.
Gió khá lớn, tôi lấy tay che ngọn lửa.
Ngọn nến cam cam phản chiếu lên mặt tôi, tôi ngẩng đầu, cố gắng nở một nụ cười.
“Giang Vọng, sinh nhật vui vẻ.”
Ánh mắt anh từ chiếc bánh chuyển sang miếng băng dán trên tay tôi.
Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt vốn lạnh lùng trêu chọc dần trở nên dịu lại.
Tôi hít hít mũi, đưa bánh đến trước mặt anh, “Ước đi nào!”
Một cơn gió nhẹ lướt qua, thổi tắt nến.
Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy trong mắt vị công tử cao cao tại thượng này… một tia áy náy.
Dù chỉ là trong thoáng chốc, nhưng với tôi, như vậy là đủ rồi.
Tôi đưa cho anh ta chiếc đồng hồ hàng hiệu mà mình đã dốc cạn toàn bộ tiền tiết kiệm để mua.
Anh mở hộp, nhướn mày lên như có chút bất ngờ, nhưng không hỏi gì thêm.
Những lời ngọt ngào mà tôi đã chuẩn bị kỹ càng, cuối cùng cũng chẳng dùng đến.
4.
Giang Vọng theo tôi quay lại căn trọ.
Tôi vào bếp rửa tay, vừa rửa vừa tính lại tổng chi phí bỏ ra lúc nãy.
Ba vạn cho một tấm vé vào cửa, cuộc giao dịch này… cũng xứng đáng.
Anh bước vào bếp, ôm lấy tôi từ phía sau, vùi đầu vào hõm cổ tôi.
Tôi xoay người lại, hôn anh.
Nụ hôn nồng cháy, nhưng giữa chừng anh đột ngột dừng lại.
“Chờ anh một chút.”
Tôi nhìn theo dáng anh đi vào phòng tắm, bóng lưng cao lớn in lên tấm kính mờ.
Lúc này, màn hình điện thoại anh đặt trên tủ đầu giường bỗng sáng lên — một tin nhắn từ ngân hàng hiện ra.
【Tài khoản tiết kiệm của bạn vừa nhận 10,000,000.00 tệ. Số dư hiện tại: 134,578,990.50 tệ】
Tim tôi đập loạn lên.
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi vươn tay ra.
Bằng mật khẩu tôi đã len lén ghi nhớ sau nhiều lần lén nhìn, tôi run rẩy mở khoá điện thoại của anh.
Việc đầu tiên tôi làm là mở app ngân hàng.
Khi tận mắt xác nhận được con số khiến người ta choáng váng đó… tôi suýt bật cười thành tiếng.
Một niềm vui khổng lồ dội thẳng vào đầu tôi.
Tôi thắng rồi. Canh bạc này tôi thắng rồi.
Cuộc đời tôi từ hôm nay sẽ hoàn toàn đổi khác.
Nửa đời sau, không, cả kiếp sau nữa cũng đủ sống sung sướng.
Nhưng lòng tham thì không đáy.
Tôi không chỉ muốn thấy tiền của anh, tôi còn muốn bước vào thế giới của anh.
Vào được cái vòng xã giao thượng lưu của giới con ông cháu cha ở thủ đô – đó là điều tôi hằng mơ đến.
Nó sẽ là bàn đạp để tôi leo lên giới nhà giàu thật sự.
Tôi mở WeChat, mục ghim đầu là một nhóm ba người tên “Ván cược”.
Tim tôi khựng lại một nhịp, linh cảm xấu trào lên.
Tôi nhấn vào, dòng đầu của đoạn chat là một bức ảnh.
Là tôi – hôm ấy mặc áo thun trắng mỏng dính, đường cong lồ lộ, dáng vẻ vừa thấp hèn vừa khêu gợi.
【Anh Vọng, con nhỏ này được đấy, dáng ngon thật.】
【Nhìn có vẻ trong sáng, ai ngờ biết câu dẫn như vậy.】
Tay tôi bắt đầu run lên, tôi ấn mở đoạn ghi âm mà Giang Vọng gửi trong nhóm.
“Khá thú vị đấy… thân hình như vậy, không ngủ thì phí.”
Tôi tiếp tục lướt xuống.
Từng lần tôi cố tình tình cờ gặp, từng câu tỏ tình, từng nước cờ tôi tính kỹ… đều bị anh mang vào nhóm cười cợt, châm chọc.
【Cậu Giang, định chơi đến khi nào đây?】
【Coi xem con nhỏ đó giả vờ được bao lâu.】
【Đợi đến lúc nó tưởng mình thật sự cưa đổ tôi rồi đá một phát, thế mới vui.】
Tôi siết chặt điện thoại, cảm giác như có một thau nước đá dội từ đầu xuống chân.
Tất cả sự toan tính, thông minh tự cho mình là khôn khéo của tôi — trong mắt anh ta chẳng khác gì một màn kịch rẻ tiền đáng cười.
Sự nhục nhã đến tột cùng, nỗi phẫn nộ vì bị đùa giỡn, và cả nỗi sợ mơ hồ về những điều sẽ xảy đến — tất cả như cơn sóng dữ nhấn chìm tôi.
Cửa phòng tắm mở ra.
Tôi chưa kịp bỏ điện thoại xuống, chỉ có thể cứng đờ ngẩng đầu lên.
Giang Vọng chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, tóc còn nhỏ giọt nước.
Anh tựa vào khung cửa phòng tắm, rút ra một điếu thuốc từ hộp, châm lửa.
Khói thuốc lượn lờ.
Qua làn khói ấy, ánh mắt anh nhìn tôi như đang nhìn một món đồ chơi vừa hết hứng — ngạo nghễ, lạnh nhạt, tràn đầy khinh bỉ.
“Sao thế, Hứa Thanh, hết diễn nổi rồi à?”