Chương 1

“Cô Tô, kết quả kiểm tra cho thấy chức năng sinh sản của cô hoàn toàn bình thường.”

Một câu nói tưởng như vô thưởng vô phạt, nhưng lại như một nhát dao lạnh cắt phăng mọi thứ Tô Vãn Vãn từng tin tưởng. Cô chết lặng vài giây, rồi vội vàng lục túi, rút ra xấp giấy xét nghiệm sức khỏe được lưu giữ cẩn thận suốt mấy năm qua.

“Không thể nào… Tôi luôn khám định kỳ ở bệnh viện tư của Tập đoàn Thẩm thị mà. Làm sao có chuyện chẩn đoán nhầm được?”

Bác sĩ lật xem từng trang, ánh mắt nghiêm nghị: “Vậy thì chỉ có thể là kết luận sai hoặc... cô đã cầm nhầm kết quả của người khác.”

Tô Vãn Vãn như người mất phương hướng. Cô vội vàng rút ra lọ thuốc không nhãn mác vẫn đều đặn uống suốt bao năm, tay run run đưa tới trước mặt bác sĩ.

“Làm ơn… ông giúp tôi xem thử, đây là thuốc gì?”

Bác sĩ mở nắp, lấy một viên nghiền nát, rồi đưa lên mũi ngửi. “Thuốc tránh thai tổng hợp dạng uống hằng ngày.”

Toàn thân Tô Vãn Vãn như rơi vào hầm băng.

Không phải thuốc bổ… mà là thuốc ngừa thai? Mà suốt thời gian qua, người đưa cô đơn thuốc chính là bác sĩ riêng của chồng – Thẩm Minh.

Không lý nào lại nhầm lẫn.

Trừ khi… là cố tình.

Cô không muốn tin, nhưng trong lòng đã mơ hồ ghép được các mảnh ghép rời rạc.

Nhiều năm trước, sau khi bị chẩn đoán là vô sinh, Thẩm Minh chẳng những không trách móc mà còn an ủi cô bằng cách đưa cô đến cô nhi viện, cùng nhau nhận nuôi một bé trai – Thẩm Dật Thành.

Anh yêu thương đứa trẻ đó như con ruột.

Một người đàn ông yêu trẻ đến vậy… thật sự có thể âm thầm phá hủy khả năng làm mẹ của vợ mình chỉ để hợp thức hóa con riêng?

Mang theo kết quả xét nghiệm cùng một trái tim rối loạn, Tô Vãn Vãn trở về nhà.

Vừa đặt tay lên tay nắm cửa, cô đã nghe thấy tiếng nói vọng ra từ bên trong.

Là bác sĩ riêng của nhà họ Thẩm:

“Chủ tịch Thẩm, thuốc tránh thai của phu nhân có tiếp tục duy trì không ạ?”

Tay cô khựng lại trong không trung.

Một khoảng lặng, rồi giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên sau cánh cửa gỗ dày:

“Tôi đã từng nói là dừng thuốc chưa? Vẫn như cũ, cẩn thận đừng để cô ấy phát hiện.”

Bác sĩ ngập ngừng:

“Dùng lâu dài sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng, thậm chí có thể khiến cô ấy thật sự mất khả năng sinh con. Ngài chắc chắn chứ?”

Thẩm Minh dường như không hề dao động.

“Chỉ khi Vãn Vãn tin rằng bản thân không thể mang thai, thì thằng bé mới được ở lại Tô gia mà không ai đặt dấu hỏi.”

“Dù gì… nó cũng là con tôi. Tôi không thể để con mình sống dưới cái danh ‘ngoài giá thú’.”

Trái tim Tô Vãn Vãn như bị kéo tuột xuống vực sâu.

Máu trong người cô dường như đông cứng lại, hai chân mềm nhũn, cơ thể mất thăng bằng rồi lăn xuống khỏi bậc thềm, ngã sõng soài trên nền đất lạnh.

Đúng lúc ấy, người giúp việc dắt Thẩm Dật Thành từ trong vườn bước vào, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng đó.

Thằng bé phá lên cười, chỉ tay về phía cô, giọng đầy ác ý:

“Đồ đàn bà ngu ngốc! Con heo ngốc nghếch!”

Nhìn đứa trẻ mà mình từng nâng niu, yêu thương bằng cả tấm lòng, Tô Vãn Vãn chỉ cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt, đau đến không thở nổi.

Những khúc mắc mơ hồ trong lòng cô, đến lúc này rốt cuộc cũng tìm được lời giải.

Suốt năm năm qua, dù cô có dốc hết tâm can đối xử tốt với Thẩm Dật Thành, thằng bé vẫn luôn giữ khoảng cách, lạnh nhạt đến tàn nhẫn.

Ngược lại, giữa nó và Thẩm Minh lại thân thiết đến mức giống hệt cha con ruột thịt.

Giờ nghĩ lại…

Làm gì có “giống”.

Họ vốn dĩ chính là cha con ruột.

Còn cô, từ đầu đến cuối mới là người thừa thãi.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Thẩm Minh vội vàng chạy ra, sắc mặt thoáng biến, lập tức bế cô lên rồi đưa vào trong nhà.

“Vãn Vãn, sao em lại ngã thế này?”

Anh quay đầu gọi lớn: “Bác sĩ Trương, mau kiểm tra xem cô ấy có bị thương ở đâu không.”

Bác sĩ Trương kiểm tra cẩn thận một lượt rồi nói:

“Phu nhân chỉ trầy xước nhẹ ở đầu gối, bôi thuốc ngoài da là được.”

Lúc này Thẩm Minh mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh cúi đầu, dịu dàng xoa nhẹ lên tóc cô, giọng nói đầy trách yêu:

“Em đúng là vậy, không có anh ở bên thì ngay cả đi trên mặt đất bằng phẳng cũng có thể tự làm mình bị thương.”

Trong ánh mắt Thẩm Minh, Tô Vãn Vãn không nhìn thấy chút tính toán hay lạnh lẽo nào, chỉ toàn là lo lắng và yêu thương chân thành.

Trong khoảnh khắc ấy, cô thậm chí còn nghi ngờ những gì mình vừa nghe được trước cửa chỉ là ảo giác.

Một người đàn ông hoàn hảo trong mắt tất cả mọi người, một người chồng mẫu mực không chê vào đâu được… sao có thể nhẫn tâm hãm hại cô?

Tô Vãn Vãn nắm chặt tay anh, môi khẽ mấp máy, muốn hỏi cho rõ ràng.

“Thẩm Minh, em…”

Nhưng anh đã lên tiếng trước, cắt ngang lời cô:

“Thuốc bổ chắc sắp uống hết rồi phải không? Bác sĩ Trương vừa kê thêm cho em, nhớ uống đúng giờ.”

Bác sĩ Trương đưa tới trước mặt cô một lọ thuốc quen thuộc.

Từ hình dáng bên ngoài, cho đến mùi vị nhàn nhạt của viên thuốc bên trong, tất cả đều giống hệt những lần trước.

Không sai một chút nào.

Tô Vãn Vãn khẽ khép mắt lại.

Thì ra…

Mọi thứ cô nghe thấy, cô nhìn thấy, đều là sự thật.

Cú đả kích quá lớn khiến Tô Vãn Vãn ngất lịm trong vòng tay của Thẩm Minh.

Trong cơn mê man, cô mơ thấy quãng thời gian năm ấy, khi vừa hay tin mình không thể mang thai.

Từ nhỏ đã lớn lên trong trại trẻ mồ côi, ước mơ lớn nhất của cô chỉ đơn giản là có một mái ấm, được làm vợ, làm mẹ, có một gia đình thật sự thuộc về mình.

Khi biết tin đó, cô đã tự nhốt mình trong phòng, không ăn không uống suốt nhiều ngày liền, thậm chí từng cầm dao cứa vào cổ tay, muốn kết thúc tất cả.

Chính Thẩm Minh là người đã đạp tung cánh cửa bị khóa trái, ôm lấy cô lúc chỉ còn thoi thóp hơi thở, đưa thẳng đến bệnh viện.

Từ ngày ấy, anh gần như không rời cô nửa bước.

Anh ôm cô trong lòng, hết lần này đến lần khác dịu dàng an ủi:

“Anh yêu em, chưa từng là vì em có thể sinh con hay không.”

Sau khi cha mẹ Thẩm Minh biết chuyện, họ âm thầm chuẩn bị sẵn đơn ly hôn.

Mẹ anh lạnh lùng nói thẳng:

“Nhà họ Thẩm không nuôi người vô dụng. Một trăm triệu đủ để cô sống sung túc cả đời. Rời khỏi nhà họ Thẩm đi.”

Thế nhưng chính Thẩm Minh đã đứng chắn trước mặt cô, giọng nói băng lãnh:

“Nếu cô ấy phải đi, vậy thì con cũng đi. Mẹ có thể thử xem… có muốn mất luôn đứa con trai này không.”

Giờ đây nghĩ lại, sau tất cả những dịu dàng từng khiến cô tin tưởng tuyệt đối… hóa ra chỉ là một lớp mặt nạ được che đậy quá hoàn hảo.

Khi tỉnh lại, căn phòng yên tĩnh đến trống rỗng.

Thẩm Minh không có ở đó.

Thẩm Dật Thành cũng không.

Tô Vãn Vãn chống tay ngồi dậy, bước xuống lầu, định hỏi cho ra lẽ vì sao anh lại có thể lừa cô đến mức này.

Nhưng khi đi ngang qua phòng làm việc đang hé cửa, cô bất chợt dừng lại.

Bên trong là một khung cảnh gia đình ấm áp đến chói mắt.

Thẩm Dật Thành ôm lấy cánh tay Thẩm Minh, giọng nũng nịu:

“Ba ơi, bao giờ con mới được gặp mẹ? Con nhớ mẹ lắm rồi.”

Tô Vãn Vãn sững sờ.

Cô vẫn đang ở trong nhà, vậy “mẹ” mà thằng bé nhắc đến là ai?

Ngay giây sau, Thẩm Minh đã cho cô câu trả lời.

“Không phải ba đã hứa rồi sao? Mỗi tháng, ngày mùng 9 sẽ đi thăm mẹ. Ngày mai là mùng 9 rồi, con ráng đợi thêm một ngày nữa.”

Thẩm Dật Thành phụng phịu:

“Không chịu đâu. Con muốn gặp mẹ ngay bây giờ cơ.”

Thẩm Minh vội đưa tay ra hiệu cho con trai hạ giọng:

“Ngoan nào. Nếu để mẹ Vãn Vãn phát hiện ra bí mật của chúng ta, sau này con sẽ không được đi gặp mẹ nữa đâu.”

Nghe vậy, Thẩm Dật Thành lập tức đưa tay bịt chặt miệng mình lại.

Thẩm Minh vuốt tóc con, giọng nói hạ thấp:

“Còn nữa, ở nhà phải gọi là mẹ, không được gọi là đồ đàn bà ngốc nữa, nhớ chưa?”

Mùng 9…

Tô Vãn Vãn đứng chết lặng tại chỗ.

Hóa ra mỗi tháng, vào ngày mùng 9, ba người họ đều cùng nhau đến biệt thự cũ của nhà họ Thẩm, dùng bữa tối như một gia đình hoàn chỉnh.

Chỉ có cô… chưa từng được tính là một phần trong đó.

Chẳng lẽ… mẹ ruột của Dật Thành hiện đang sống ở biệt thự cũ?

Nhưng trong trí nhớ của Tô Vãn Vãn, ngoài bố mẹ chồng ra, người duy nhất ở đó là em gái của Thẩm Minh — Thẩm Thiến Thiến.

Ý nghĩ ấy vừa lướt qua đầu đã khiến da đầu cô tê rần. Cô thậm chí không dám nghĩ tiếp… chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy toàn thân lạnh buốt.

Anh trai và em gái sao…?

Vì phải nhịn ăn từ sáng sớm để đi kiểm tra sức khỏe, đến giờ cô vẫn chưa uống nổi một ngụm nước. Dạ dày đói cồn cào, acid cuộn lên dữ dội.

Tô Vãn Vãn bịt chặt miệng, loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo ra toàn nước chua.

Nghe tiếng động, Thẩm Minh hốt hoảng chạy tới:

“Sao lại đi chân trần thế này? Lạnh rồi, em không thấy sao?”

Vừa nói anh vừa cúi người, nâng từng bàn chân cô lên, nhẹ nhàng xỏ dép bông vào.

Tô Vãn Vãn cố gắng lau nước mắt bằng mu bàn tay, nhưng chỉ vừa dứt động tác, nước mắt lại tuôn xuống như không kìm nổi.

Trong mắt Thẩm Minh thoáng hiện nét hoảng loạn:

“Vãn Vãn… rốt cuộc em bị sao vậy?”

Tô Vãn Vãn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ta — người từng khiến cô tin tưởng, yêu thương, dựa dẫm bao năm qua. Cô muốn xuyên thấu lớp vỏ dịu dàng kia, để nhìn rõ bên trong là gì. Là trái tim ấm áp… hay một hố sâu đen tối không đáy?

Ngay khoảnh khắc ấy, gương mặt tròn trĩnh của Thẩm Dật Thành thò ra từ sau lưng Thẩm Minh, miệng bô bô:

“Người đàn bà ngốc này không phải là té cầu thang đến ngu luôn rồi chứ?”

Gương mặt Thẩm Minh lập tức tối sầm, quay người quát lớn:

“Không được hỗn! Phải gọi là mẹ!”

Dật Thành bĩu môi, nhưng vẫn buông một tiếng gọi uể oải: “Mẹ…”

Lồng ngực Tô Vãn Vãn nặng trĩu, hơi thở như bị chặn lại.

Năm đó, khi Dật Thành sốt cao không hạ, chính cô là người ôm thằng bé suốt đêm không ngủ, tay cầm khăn lạnh chườm từng chút một. Vậy mà năm năm tình cảm, cuối cùng hóa ra chỉ là một trò đùa.

Một màn trao gửi tận tâm nhưng sai người.

Thẩm Minh nhẹ nhàng lắc vai cô, giọng nói vang lên sát bên tai:

“Vãn Vãn?”

Cô sực tỉnh. Nhưng ánh mắt nhìn cha con họ lúc này đã hoàn toàn thay đổi — một đôi cầm thú đội lốt người.

Cô gượng nở một nụ cười, lặng lẽ đáp:

“Bên trung tâm tìm người thân vừa gọi, nói rất khó tìm được cha mẹ ruột của em… nên em hơi buồn.”

Thẩm Minh không nói thêm lời nào, lập tức kéo cô vào lòng, giọng trầm thấp như muốn xoa dịu:

“Không sao cả, Vãn Vãn. Anh là người thân của em. Nhà họ Thẩm… chính là nhà của em.”

Đêm hôm đó, khi Thẩm Minh đã ngủ say bên cạnh, Tô Vãn Vãn lặng lẽ bước ra ban công, gió đêm lùa qua mái tóc rối bời.

Cô bấm một dãy số điện thoại quốc tế, giọng trầm ổn vang lên trong không gian tĩnh lặng:

“Con là Tô Vãn Vãn.”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nghẹn ngào mà đầy hân hoan:

“Con gái yêu của mẹ! Cuối cùng con cũng chịu gọi cho mẹ rồi!”

Tô Vãn Vãn bình thản đáp:

“Con đồng ý sang Anh sống cùng ba mẹ.”

Sự thật là trung tâm tìm thân đã gọi cho cô từ hơn nửa tháng trước.

Họ nói đã tìm được cha mẹ ruột của cô — hai người hiện sống tại Anh, đã di cư hơn mười năm nay nhưng chưa từng từ bỏ việc tìm lại đứa con thất lạc. Và giờ đây, họ tha thiết muốn đón cô sang bên đó sống cùng.

Lúc ấy, cô từng do dự rất lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn từ chối.

Chỉ vì không nỡ rời xa người chồng mà cô tin tưởng hết lòng, và đứa trẻ mà cô coi như ruột thịt.

Nhưng bây giờ thì sao…

Tất cả những thứ từng khiến cô chần chừ… đều chẳng còn gì đáng để níu giữ nữa.

Trong điện thoại, mẹ cô không giấu nổi niềm xúc động:

“Mọi thủ tục sẽ do luật sư bên mẹ lo hết. Chậm nhất là cuối tháng, con sẽ có thẻ cư trú dài hạn.”

Cuối tháng… còn đúng mười ngày nữa.

Từng ấy thời gian, đủ để cô sắp xếp mọi thứ còn lại.

“Được. Mười ngày nữa, gặp lại.”

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Minh trở mình tỉnh dậy, theo thói quen đưa tay về phía bên cạnh, định ôm lấy người phụ nữ của mình.

Nhưng chỉ là một khoảng trống lạnh ngắt.

Anh lập tức bừng tỉnh, bật dậy, giọng gấp gáp:

“Vãn Vãn? Em đâu rồi?!”

Ngay khi vừa định rời khỏi giường, Tô Vãn Vãn đã từ ban công bước vào, điện thoại vẫn còn đang cầm trong tay.

Thẩm Minh lao tới, ôm chầm lấy cô như kẻ sắp mất đi thứ gì đó quan trọng:

“Em làm anh sợ chết đi được! Em đi đâu mà chẳng nói tiếng nào?”

Tô Vãn Vãn nhẹ nhàng vỗ lưng anh, giọng dịu dàng như thường ngày:

“Em chỉ ra ban công hít chút khí trời. Anh đừng căng thẳng quá thế.”

Thẩm Minh dụi mặt vào vai cô, hơi thở có phần dồn dập:

“Về sau đừng im lặng biến mất như vậy nữa… Anh thật sự tưởng em bỏ anh mà đi rồi.”

Tô Vãn Vãn khẽ bật cười:

“Chúng ta yêu nhau đến vậy, sao em nỡ rời xa anh được… Trừ khi…”

Cô cố tình ngắt nhịp, để lại một khoảng lặng ngắn.

Thẩm Minh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt có chút hoang mang:

“Trừ khi… gì?”

Tô Vãn Vãn lùi lại nửa bước, đẩy anh ra, giọng nghiêm túc đến lạ:

“Trừ khi anh phản bội em. Lừa dối em… Làm em tổn thương.”

Một thoáng bối rối lướt qua đáy mắt Thẩm Minh, nhưng anh lập tức chuyển hướng câu chuyện, như thể chưa từng có gì xảy ra:

“À… Mai là đến lượt mình về biệt thự cũ rồi. Nếu em không muốn đi, anh có thể xin nghỉ buổi đó…”

Từ trước đến nay, mỗi tháng trở về biệt thự cũ luôn là một kiểu tra tấn tinh thần đối với Tô Vãn Vãn.

Bố chồng thì mặt nặng mày nhẹ, mẹ chồng lại không ngừng buông lời mỉa mai.

Còn Thẩm Thiến Thiến — em chồng — bề ngoài lúc nào cũng thân thiết ngọt ngào, nhưng sau lưng chẳng bao giờ buông tha cơ hội để đâm vào vết thương lòng của cô.

Cô từng nhiều lần đề nghị được ở lại nhà chính, để Thẩm Minh và Thẩm Dật Thành về đó một mình.

Thẩm Minh khi ấy luôn dỗ dành cô bằng giọng điệu dịu dàng, thậm chí có lần còn cố tình về biệt thự cũ trước một ngày để căn dặn bố mẹ không nên gây khó dễ cho cô.

Chính vì điều đó, cô đã từng biết ơn anh vô cùng.

Và cũng chính vì không muốn khiến anh khó xử, nên bao nhiêu tủi hờn, bao nhiêu lạnh lẽo trong lòng, cô đều lựa chọn cắn răng chịu đựng.

Nhưng lần này, Tô Vãn Vãn lại bình tĩnh lên tiếng:

“Em muốn đi cùng.”

Thẩm Minh thoáng ngạc nhiên nhìn cô. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, giải thích:

“Em không muốn để anh đứng giữa khó xử. Dù sao… cũng là lỗi của em vì không thể sinh con, em đã có lỗi với nhà họ Thẩm.”

Bốn chữ “không thể sinh con”, cô nói rất rõ, rất chậm.

Cô muốn xem phản ứng của anh — người đàn ông từng nói sẽ yêu cô bất chấp tất cả.

Quả nhiên, Thẩm Minh vội nắm lấy tay cô, ánh mắt đầy xúc động:

“Vãn Vãn, chuyện đó đâu phải lỗi của em, em đừng tự trách. Em nhìn đi, ba người chúng ta đang sống rất tốt còn gì?”

Ba người?

Trong mắt anh, có lẽ đúng là một gia đình ba người.

Nhưng thực chất, chỉ là hai cha con ruột sống cùng một người dưng.

Tô Vãn Vãn mím môi, khẽ gật đầu:

“Ngủ thôi.”

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Dật Thành đã chỉnh tề, đứng trước cửa ra vào thúc giục:

“Cô vừa ngốc vừa chậm. Cháu muốn đi gặp ông bà nội, cô có thể nhanh lên không?”

Tô Vãn Vãn vẫn thong thả đánh nhẹ má hồng, tô son, chỉnh lại dáng váy rồi mới bước ra ngoài.

Chiếc xe dừng êm ái trong sân biệt thự cũ nhà họ Thẩm.

Mẹ Thẩm từ trong nhà chạy ra, tươi cười rạng rỡ ôm chầm lấy Thẩm Dật Thành:

“Ôi chao, cục vàng của bà! Sao gầy thế này? Có phải có người ngược đãi cháu không đấy?”

Bà nói, nhưng mắt lại liếc đầy ẩn ý sang phía Tô Vãn Vãn.

Thẩm Minh lập tức cười trừ, xen vào:

“Là bác sĩ Trương bảo thằng bé có dấu hiệu mỡ máu cao, nên gần đây ăn uống thanh đạm hơn.”

Nghe vậy, mẹ Thẩm liền sa sầm mặt:

“Trẻ con mà phải kiêng với chả cữ gì chứ! Đang tuổi lớn, phải ăn cho khoẻ mạnh vào. Đi, bà nấu chân giò hầm cho cháu nhé!”

Thẩm Minh vòng tay ôm vai Tô Vãn Vãn, nhỏ giọng:

“Đừng để trong lòng, mẹ cũng chỉ vì lo cho Dật Thành thôi.”

Tô Vãn Vãn không nói gì.

Trước đây cô từng khó hiểu — Dật Thành đâu phải máu mủ nhà họ Thẩm, vì sao mẹ chồng lại cưng chiều đến mức ấy?

Giờ thì cô đã hiểu rồi.

Càng hiểu rõ bao nhiêu, càng cảm thấy mình từng ngây thơ biết nhường nào.

Thì ra… Dật Thành vốn dĩ chính là con riêng của Thẩm Minh.

Thẩm Thiến Thiến uốn éo bước ra từ cầu thang, giọng nói ngọt ngào đến mức khiến người ta khó chịu:

“Anh, chị dâu.”

Thẩm Minh hờ hững đáp một tiếng “ừ”, nhưng ánh mắt lại vô thức lướt qua làn da trắng mịn lộ ra nơi cổ áo và vòng ngực của cô ta.

Hai người họ trao nhau ánh nhìn đầy ám muội, không hề che giấu.

Chỉ có Tô Vãn Vãn… suốt bao năm qua chưa từng nhận ra.

Mỗi lần tụ họp gia đình, mẹ Thẩm đều cho người giúp việc nghỉ hết, để mặc một mình Tô Vãn Vãn xoay xở trong bếp.

Từ nhặt rau, nấu nướng cho đến rửa chén, không việc gì không đến tay cô.

Vừa bận đến quay cuồng, cô còn phải nghe những lời cay nghiệt ném thẳng vào mặt:

“Gà mái không biết đẻ trứng, ở quê tôi là đem nấu canh từ lâu rồi.”

“Không sinh được con trai thì cũng chỉ xứng lo chuyện bếp núc thôi.”

Còn Thẩm Minh thì luôn lấy cớ họp video trên lầu.

Thẩm Thiến Thiến cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Giờ đây Tô Vãn Vãn mới hiểu —

Mẹ chồng đang cố tình dọn đường, tạo cơ hội để hai người họ vụng trộm với nhau.

Hôm nay cũng vậy.

Tô Vãn Vãn đang trong bếp nhặt rau, thì Thẩm Minh và Thẩm Thiến Thiến nối đuôi nhau lên lầu.

Mẹ Thẩm thì dắt Thẩm Dật Thành ra sân chơi.

Cô đặt rổ rau xuống, lặng lẽ bước đến ban công tầng hai của phòng khách.

Nơi đó thông với phòng ngủ của Thẩm Thiến Thiến.

Chỉ cần nghiêng người một chút… là có thể nhìn rõ bên trong.

Cảnh tượng trước mắt khiến đầu óc Tô Vãn Vãn ong lên.

Thẩm Minh như một con thú mất kiểm soát, đè Thẩm Thiến Thiến xuống giường.

Một tay anh ta kéo thắt lưng, tay kia luồn vào trong áo cô ta.

“Bé yêu, anh nhớ em muốn chết…”

Thẩm Thiến Thiến giả vờ vùng vẫy, giọng nửa sợ nửa dỗi:

“Anh không sợ chị dâu nghe thấy sao?”