5
Như bị sét đánh ngang tai, sắc mặt mẹ lập tức trắng bệch.
Những ngón tay bám lấy tay nắm cửa run bần bật, môi bà mấp máy mà không thốt ra được chữ nào.
Một lúc lâu bà mới hoàn hồn, đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn đến run:
“Các anh… vừa nói gì? Ai chết cơ?”
“Lâm Chi Chi? Không, không thể nào… con tiện đó mệnh lớn lắm, sao có thể chết được!”
Cảnh sát im lặng một chút, ánh mắt mang theo vẻ thương cảm.
“Thưa cô, xin cô bình tĩnh, chúng tôi hiểu tâm trạng của một người mẹ.”
“Nhưng người chết không thể sống lại, việc quan trọng bây giờ là cô phối hợp với chúng tôi điều tra.”
“Điều tra cái gì mà điều tra!”
Giọng mẹ bỗng trở nên sắc nhọn, bà lao tới, đẩy mạnh viên cảnh sát đứng trước.
“Mấy người nói bậy! Con gái tôi vẫn sống tốt! Nó đâu có chết!”
“Nó chỉ ham chơi trốn học thôi, sao các người dám nguyền rủa nó!”
“Tất cả tránh ra! Đừng đứng chắn trước mặt tôi! Tôi phải về nhà xem con nhãi đó mất hút đi đâu!”
Nhìn mẹ như phát điên, trong lòng tôi lại chẳng nổi lên được chút gợn sóng nào.
Thật buồn cười, trước đây tôi mơ đến muốn phát khóc chỉ mong mẹ quan tâm tôi như cách bà quan tâm Giang Trân Trân.
Vậy mà đến khi điều đó thật sự xảy ra, tôi lại chẳng thấy vui nổi.
Cảnh sát nhìn nhau, không ai để ý đến việc mẹ đẩy họ, ánh mắt họ chỉ lộ ra sự xót xa.
“Thưa cô, chúng tôi có thể cho cô xem ảnh nhận dạng, để xác định có đúng là con gái cô không.”
“Chỉ là… khi chúng tôi tìm thấy, cháu đã chết ba ngày rồi, thi thể đã bắt đầu phân hủy, mong cô chuẩn bị tâm lý.”
Nói xong, anh ta đưa ra tấm ảnh chụp hiện trường.
Trong ảnh, tôi nhỏ bé, toàn thân dính đầy máu, co quắp trên giường trong một tư thế vặn vẹo đáng sợ.
Đôi môi không còn chút sắc hồng và làn da thâm tím, tất cả đều đang nói với mẹ rằng tôi đã chết rồi.
Mắt mẹ trợn to, không còn tự lừa mình được nữa, nước mắt bà vỡ òa như đập bị phá.
“Sao lại thế? Sao lại thành ra thế này!”
“Rõ ràng mấy hôm trước nó vẫn bình thường, sao đột nhiên lại chết được?”
“Lâm Chi Chi, đồ sao chổi đòi nợ, giống hệt bố mày, chỉ biết lừa nước mắt của tao!”
Cảnh sát nhìn mẹ khóc đến sụp đổ, đang định an ủi thì Giang Trân Trân dụi mắt bước ra.
“Mẹ ơi, mấy người này là ai?”
“Họ làm con không ngủ được, mẹ bảo họ đi đi được không?”
Nghe giọng nũng nịu của cô bé, mẹ lại không còn phản ứng như trước.
Bà như mất hồn, ngẩn ngơ nhìn cô bé, rồi khẽ nói:
“Trân Trân, phải làm sao bây giờ? Con nói cho mẹ phải làm sao?”
“Lâm Chi Chi chết rồi, chị con chết rồi…”
“Thật sao?”
Giang Trân Trân trợn to mắt, niềm vui trên mặt không hề che giấu.
“Đó là chuyện tốt mà mẹ! Nó chết rồi thì mẹ là của một mình con!”
“Con vui quá! Mẹ ơi, món sườn xào chua ngọt mẹ làm xong chưa? Hôm nay con phải ăn nhiều một chút để ăn mừng!”
Mẹ nhìn cô bé với ánh mắt không thể tin nổi, như thể đang nhìn một người xa lạ.
“Trân Trân, con đang nói gì vậy? Con điên rồi sao?”
“Chị con chết rồi, con lại nói muốn ăn mừng, con có trái tim không?”
Trước câu hỏi của mẹ, Giang Trân Trân lộ ra vẻ thờ ơ.
“Chị gì chứ? Lâm Chi Chi đâu xứng làm chị con! Nó chỉ là con hầu của con thôi!”
6
Lời vừa dứt, mẹ đã tức giận đến mức vung tay tát Giang Trân Trân một cái thật mạnh.
“Câm miệng cho tao! Ai là hầu gái của mày? Ai cho mày quyền sỉ nhục con gái tao như thế!”
“Tao còn tưởng mày ngây thơ thiện lương, không ngờ nhỏ tuổi mà đã độc ác thế này. Chi Chi chết rồi, mày không những không buồn mà còn vui mừng vỗ tay!”
“Mày còn có nhân tính không?”
Giang Trân Trân bị đánh đến choáng váng, hoàn toàn không ngờ người mẹ luôn cưng chiều mình lại ra tay.
Cô bé ôm mặt, vẻ đáng thương tràn ra trên từng đường nét.
“Mẹ, con nói sai chỗ nào chứ? Sao mẹ lại đánh con?”
“Không phải chính mẹ đã nói Lâm Chi Chi phải làm hầu gái cho con sao? Cũng là mẹ nói nó sống hay chết chẳng liên quan đến mẹ, mẹ chẳng quan tâm chút nào mà!”
Lời vừa dứt, những ký ức mà mẹ cố ý chôn giấu bỗng ùa lên dữ dội.
Mẹ cuối cùng cũng nhớ ra những câu Giang Trân Trân từng nói với tôi ngày đầu tiên cô bé đến nhà.
Và lúc này mẹ mới thực sự hiểu, lí do Giang Trân Trân dám tùy tiện hạ thấp tôi, sỉ nhục tôi, tất cả đều do mẹ.
Chính mẹ bảo tôi không xứng, chính mẹ nói sống chết của tôi chẳng liên quan gì đến mẹ.
Khi ấy mẹ chỉ muốn trút giận cho hả, hoàn toàn không nghĩ đến một ngày, những lời ấy sẽ quay lại đâm thẳng vào tim mình như boomerang.
Cuối cùng, mẹ chịu không nổi nữa, ngã sụp xuống đất, ôm đầu bật khóc nức nở.
“Chi Chi, Chi Chi của mẹ ơi! Là mẹ có lỗi với con!”
“Con là con gái của mẹ, sao mẹ có thể không yêu con được? Chỉ vì mẹ quá hận bố con, nên mới đem hết thù hận trút lên người con…”
“Con gái của mẹ, xin con quay về đi… không có con, mẹ biết sống sao đây…”
Tôi đứng lạnh lùng nhìn cảnh ấy, chỉ thấy vô cùng chua chát.
Tình yêu mà khi còn sống tôi ao ước đến tuyệt vọng, lại chỉ nhận được sau khi đã chết.
Nhưng mẹ ơi, mọi thứ đã quá muộn rồi.
Cuối cùng, mẹ được cảnh sát dìu đến nhà xác để nhận thi thể tôi.
Người luôn sạch sẽ kỹ tính như mẹ giờ chẳng thèm quan tâm đến mùi tử khí, lao đến chỗ tôi không chút do dự.
Bà kéo tấm vải trắng che mặt tôi xuống, ôm lấy mặt tôi vừa cười vừa khóc:
“Chi Chi, Chi Chi của mẹ, đừng sợ, mẹ đến rồi.”
“Con mở mắt đi được không? Nhìn mẹ một chút được không?”
“Con gái của mẹ, tất cả là lỗi của mẹ, tất cả đều là lỗi của mẹ…”
Giữa tiếng khóc xé ruột của mẹ, cửa nhà xác lại mở ra lần nữa, bố bước vào.
Có lẽ ông đã khóc suốt cả quãng đường, đôi mắt đỏ sưng, mái tóc lúc nào cũng chải chuốt nay rối tung.
Khoảnh khắc ông nhìn thấy khuôn mặt tôi, cơ thể ông run bần bật, như thiếu không khí mà thở dốc liên tục.
“Chi Chi, Chi Chi con tỉnh đi, đừng ngủ nữa.”
“Bố đến đón con về nhà rồi…”
Ngay lúc tay ông sắp chạm vào mặt tôi, mẹ đột nhiên hất mạnh ông ra.
“Lâm Vọng Xuyên, cút! Anh còn giả vờ cái gì? Anh có tư cách gì chạm vào con bé!”
“Khi Chi Chi còn sống, anh một ngày cũng chẳng buồn quan tâm, giờ nó chết rồi anh mới nhớ anh là bố nó à!”
“Anh nói tôi không có tư cách? Giang Vân Thư, chẳng lẽ cô có sao?”
Bố vừa khóc vừa giận, bao nỗi ấm ức tích tụ nhiều năm cuối cùng tìm được đường thoát.
“Tôi không chăm sóc Chi Chi, đúng! Nhưng cô thì chăm nó chắc?”
“Từ khi nó ba tuổi, cô đã ôm mãi quá khứ không buông! Chỉ vì muốn tôi khó chịu mà dù nó có sai hay không cô cũng đánh!”
“Cây gậy sắt to như thế nện lên người nó, nó có đau không? Giang Vân Thư, sao cô nhẫn tâm vậy? Nó chỉ là một đứa trẻ, cô làm sao xuống tay được?”
“Giờ cô nói tôi không có tư cách chạm vào nó, vậy còn cô—người đánh gãy xương nó hết lần này đến lần khác, cô có tư cách sao?”
Lời của bố khiến nước mắt mẹ càng tuôn như mưa. Thật ra mẹ đâu phải không biết mình sai, nhưng sự dày vò từ chuyện bố ngoại tình đã nghiền nát bà, khiến bà không còn biết phải đối diện tôi thế nào.
Bà chỉ muốn dùng nỗi đau của tôi để hành hạ bố, nhưng sau khi cảm giác áy náy ban đầu trôi qua, bố dành cho bà chỉ còn lại sự chán ghét.
“Đúng, anh nói đúng, tôi là súc sinh! Nhưng anh tốt đẹp gì hơn tôi?”
“Anh tự nói xem, khi Chi Chi còn sống, vì muốn đi ngủ với mấy con đàn bà kia, anh cố ý làm lạc nó bao nhiêu lần?”
“Anh bỏ mặc đứa trẻ năm tuổi lang thang giữa phố xá đông đúc, biết nó bao nhiêu lần suýt bị bắt cóc không?”
“Nếu không phải tôi luôn lén theo sau bảo vệ nó, giờ đến xác nó anh cũng chẳng thấy!”
Bố bị đánh trúng điểm yếu, gương mặt thoáng qua sự hối hận và xấu hổ, nhưng oán hận giữa họ chất chồng quá lâu khiến ông vẫn không chịu thua.
“Nếu cô luôn đi theo sau nó, vậy sao không đưa nó về nhà, mà chỉ đứng nhìn nó khóc một mình bên vỉa hè?”
Lời của bố khiến mẹ nghẹn lại, không nói được câu nào.
Bà muốn phản bác, nhưng hình ảnh tôi nhỏ bé co ro khóc bên đường lại đột nhiên tràn vào trí nhớ.
Bà ôm lấy ngực, trái tim đau đến co thắt, không thốt nên lời.
Ngay lúc này, bà hận không thể quay ngược thời gian để bóp chết chính bản thân lạnh lùng của quá khứ.