Vậy ông ta dựa vào đâu mà dám tịch thu, thậm chí xé nát tờ vé đầu tiên?
Lỗ hổng logic này, ai còn chút lý trí đều nhìn ra.
Cảnh sát chỉ huy bước lên, nhận lấy tờ vé trong tay tôi.
“Quản lý Ngô, kiểm tra lại lần nữa trước mặt mọi người.”
Ngô Hải bị dồn đến đường cùng.
Ông ta làm gì phân biệt nổi thật giả.
Ông ta chỉ có thể đánh cược.
Cược rằng tôi đang phô trương thanh thế.
Cược rằng tờ vé thứ hai này mới là hàng giả.
“Cái… cái này cũng là giả…” Ngô Hải cố tỏ ra bình tĩnh, “Hắn có thể làm một tờ giả, thì cũng có thể làm hai tờ…”
“Đã nói là giả thì hãy dùng máy kiểm tra đi.” Cảnh sát đẩy ông ta một cái.
Ngô Hải như con rối gỗ, bị đẩy tới trước máy quét vé.
Ông ta run rẩy đưa tờ vé vào máy.
Khoảnh khắc ấy, cả sảnh trung tâm xổ số như ngừng thở.
Tôi nghĩ, đây có lẽ là vài giây dài nhất trong đời ông ta.
“Tít ——”
Máy phát ra tiếng kêu trong trẻo.
Trên màn hình bật lên một khung thông báo to đùng, kèm theo hiệu ứng âm thanh vui nhộn:
【Chúc mừng trúng thưởng! Giải đặc biệt, tiền thưởng: 8.880.000,00 NDT】
“Phịch” một tiếng.
Ngô Hải ngồi phịch xuống đất.
“Trúng rồi… thật sự trúng rồi…”
Đám đông lập tức bùng nổ.
“Vãi! Đúng là giải đặc biệt!”
“Tên quản lý vừa nãy còn nói là vé giả? Hắn hoàn toàn không phân biệt được thật giả!”
“Vừa mới xé vé ngay trước mặt bao người! Nếu anh chàng này không giữ lại một vé dự phòng thì chẳng phải đã bị oan uổng sao?”
Đèn flash chớp liên hồi, vô số ống kính điện thoại chĩa vào Ngô Hải đang ngồi bệt dưới đất và cô nhân viên đang co rúm sau quầy.
Tôi bước đến trước mặt Ngô Hải.
“Quản lý Ngô, vừa rồi ông bảo mình là chuyên gia, liếc một cái là biết vé thật hay giả, vậy giờ sao lại nhìn nhầm?”
Môi Ngô Hải run rẩy, không nói nổi một câu.
“Chắc… chắc tôi nhìn nhầm thật.” Ông ta cố gắng giãy giụa, “Nhưng mà, thưa cảnh sát, tờ đầu tiên chắc chắn là vé giả, tôi thề!”
“Vé giả à?”
Tôi cười lạnh một tiếng, rút điện thoại, mở đoạn ghi hình trích xuất từ camera giám sát sau khi xe cảnh sát rời đi.
Đây là đoạn video do tôi đã chuẩn bị trước, nhờ ông chủ tạp hóa đối diện gắn sẵn camera HD trước cửa quay lại.
Trong video, Ngô Hải nhặt các mảnh vé bị xé rách lên, không ném vào thùng rác, mà cẩn thận nhét mảnh có mã QR vào ngăn ví của mình.
“Nếu ông chắc chắn đó là vé giả, thì sao lại giữ lại mảnh mã QR?”
Tôi ép hỏi.
“Bởi vì chỉ cần có mã QR đầy đủ, dù vé có rách, thì vẫn có cách thao tác nhận thưởng trong hệ thống, hoặc ít nhất có thể ‘ngâm’ số tiền đó lại tại điểm bán này, đúng không?”
Sắc mặt Ngô Hải lập tức trắng bệch.
Đây là chiêu trò chỉ dân trong ngành mới biết.
“Cảnh sát! Bắt hắn đi!”
“Loại người này nhất định phải vào tù!”
Đám đông phẫn nộ gào lên.
Cảnh sát lấy còng tay ra.
“Ngô Hải, anh bị tình nghi chiếm đoạt công quỹ, cố ý hủy hoại tài sản và có hành vi lừa đảo. Mời anh về đồn phối hợp điều tra.”
Khoảnh khắc còng tay được bấm chặt, Ngô Hải hoàn toàn sụp đổ.
Cô nhân viên cũng bị một cảnh sát khác áp giải ra ngoài, cô ta còn la hét: “Không liên quan đến tôi! Là sếp bắt tôi làm! Tôi chỉ là người làm thuê!”
Nhìn họ bị áp giải lên xe cảnh sát, tôi thở ra một hơi thật dài.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Ngô Hải chỉ là quản lý, chắc chắn sau lưng còn có người. Cửa hàng xổ số này dám trắng trợn nuốt vé thế này, nhất định có chỗ dựa.
Tôi nhìn vào ống kính livestream, khẽ nói:
“Anh em à, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Ngô Hải bị bắt rồi, nhưng tôi không vội rời đi.
Ông chủ tiệm tạp hóa giúp tôi gắn camera gửi cho tôi một tin nhắn WeChat: “Anh bạn, vừa nãy có một chiếc Audi màu đen dừng rất lâu ở ngã tư, liên tục quay phim anh, anh cẩn thận nhé.”
Tôi chỉ trả lời một chữ: “Biết rồi.”
Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà.
Nguy hiểm thật sự, thường chỉ lặng lẽ xuất hiện sau khi cơn bão dường như đã tan.
Tám triệu tám trăm tám mươi tám nghìn này, giờ đây không còn đơn thuần là một khoản tiền khổng lồ, mà là một củ khoai nóng bỏng tay.
Những kẻ đứng sau Ngô Hải chắc chắn sẽ không ngồi yên nhìn tôi mang số tiền đó đi, càng không để yên cho tôi vạch trần bọn chúng.
Điện thoại tôi reo lên.
Là một số lạ.
“A lô?”
“Cậu là Triệu Cẩn Thận đúng không?” Giọng bên kia đã được xử lý biến âm, “Cậu thông minh đấy, cũng giỏi nữa. Ngô Hải tên ngu đó bị cậu làm cho sụp đổ là đáng lắm.”
“Anh là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là tờ vé trong tay cậu.” Giọng kia ngừng lại một chút, “Chúng tôi có thể để cậu nhận thưởng, thậm chí cho cậu gấp đôi. Điều kiện là cậu phải lên tiếng đính chính, nói rằng chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, rằng cậu đang phối hợp với chúng tôi làm diễn tập tuyên truyền phòng chống lừa đảo.”
Gấp đôi? Hơn mười bảy triệu?
Ra tay cũng hào phóng thật.
“Nếu tôi từ chối thì sao?”