Hạ Mộ bật loa ngoài gọi điện cho thiếu gia nhà giàu, cười khanh khách đầy ngả ngớn:
“Trời ạ, cái tên nghèo kiết x/ ác Giang Vọng lại đứng dưới lầu chờ tôi kìa, phiền ch e c đi được.”
Cô ta liếc tôi một cái:“Hứa Thanh, xuống dưới bảo cậu ta đi về giùm tôi, nói tối nay tôi không được khỏe.”
Tôi nhìn theo ánh mắt cô ta ra ngoài cửa sổ.
Cả ký túc xá đều nghĩ cậu ấy chỉ là một học sinh chuyển trường nghèo rớt mồng tơi, không có tương lai.
Chỉ có tôi biết — cậu ấy không hề tầm thường.
Tháng trước, tôi đi làm thêm ở một hội quán tư nhân cao cấp nhất thành phố với công việc dọn vệ sinh.
Tận mắt thấy anh ta được một đám ông lớn vây quanh tiễn ra từ phòng VIP, ngay cả ông chủ hội sở cũng cúi đầu khép nép với anh ta.
Tôi cầm ô, khoác đại một cái áo thun trắng mỏng tang rồi xuống lầu.
Mưa tầm tã, áo tôi dính chặt vào người, lộ rõ từng đường cong.
Tôi bước đến trước mặt Giang Vọng, che ô lên đầu anh ta.
“Bạn học Giang, Mộ Mộ… bảo tôi kêu anh về.”
Ánh mắt anh ta dừng lại trên ngực tôi, nơi ướt đẫm lấp ló bên dưới lớp áo, yết hầu khẽ trượt lên xuống.
“Cô là ai?”
“Tôi là bạn cùng phòng của Hạ Mộ, tên Hứa Thanh.”
Tối hôm đó, Hạ Mộ đi mở phòng với cậu ấm nhà giàu kia, còn tôi thì đưa Giang Vọng về căn trọ ngoài trường của mình.