Chương 4

11

“Cảm ơn blogger tên Phương Tư Trạch đã trở thành bài học phản diện sống động.”

“Còn chẳng biết cách ‘dựa hơi’ cho đàng hoàng. Có cô vợ đại gia mà sợ tổn thương lòng tự trọng của anh ta nên mới nói công ty là của bạn mình. Không nhờ cô ấy, anh ta còn không vô được công ty, càng đừng mơ làm quản lý với lương 100 triệu/tháng.”

“Mới ra trường hai năm mà tin mình có thể kiếm trăm triệu mỗi tháng? Nghĩ mình là ai vậy, thiên tài ngành tài chính à?”

“Có mình tôi để ý việc Phương Tư Trạch công khai thông tin cá nhân của nữ đại gia không? Video lượt xem cao như thế, chắc đi tù là cái chắc.”

Khi dư luận bắt đầu nghiêng về phía tôi, tôi dẫn theo luật sư đến đồn cảnh sát.

Thấy Phương Tư Trạch đang ngồi trong phòng thẩm vấn, tôi cong môi cười mỉa.

“Phương Tư Trạch, tôi nhớ không lầm thì anh là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp đại học, chẳng lẽ không biết hành vi đó là vi phạm pháp luật?”

“Theo Điều 253-1 Bộ luật Hình sự, hành vi cung cấp hoặc bán thông tin cá nhân công dân trái phép, nếu nghiêm trọng, có thể bị phạt tù đến 3 năm hoặc cải tạo không giam giữ, kèm theo phạt tiền; nếu đặc biệt nghiêm trọng, sẽ bị phạt tù từ 3 đến 7 năm, kèm theo phạt tiền.”

“Chưa kể việc anh còn bôi nhọ, vu khống, tung tin sai sự thật về tôi – đã cấu thành tội làm nhục và vu khống người khác. Anh phải chịu trách nhiệm hình sự.”

Phương Tư Trạch mặt mày tái mét:

“Tôi cứ tưởng mọi người sẽ đứng về phía tôi, khiến cô rối ren tới mức không rảnh đi kiện…”

“Tôi đâu biết công ty đó là của cô, nếu biết thì tôi đã…”

Tôi hừ lạnh:

“Anh còn ngu hơn cả tôi tưởng.”

“Hẹn gặp nhau ở tòa. Tôi sẽ hoàn trả toàn bộ tiền sính lễ và chi phí du lịch lúc trước.”

Lúc tôi bước ra khỏi đồn, ba mẹ Phương Tư Trạch dẫn luật sư tới.

Vừa đi ngang tôi, luật sư liền nói với họ:

“Nếu được người bị hại tha thứ, khả năng được hưởng án treo vẫn có.”

Thế là xong, ba mẹ Phương Tư Trạch lập tức nhào tới chỗ tôi, tôi liền ra hiệu cho vệ sĩ chuẩn bị.

Ngay sau đó rầm một tiếng, hai người đó quỳ rạp xuống trước mặt tôi.

Mấy ngày trước còn hung hăng đến phát sợ, giờ lại vì con trai mà chịu quỳ gối cầu xin.

“Tôi hỏi thật, là vì già rồi bị loãng xương, hay vì đầu gối quá mềm? Sao tự nhiên quỳ dễ dàng thế?”

Mặt họ đỏ bừng rồi trắng bệch vì xấu hổ.

Bất ngờ mẹ Phương Tư Trạch dập đầu trước tôi:

“Xin lỗi, là chúng tôi sai rồi. Xin cô tha thứ cho con trai tôi, Phương Tư Trạch. Người ta nói một ngày làm vợ chồng, trăm ngày nghĩa. Hai đứa sống với nhau từng ấy lâu rồi, hãy tha thứ cho nó một lần đi.”

“Không tha!”

Tôi quay người bước đi, vệ sĩ lập tức hộ tống tôi rời khỏi.

Vừa đi được mấy bước, tôi đã nghe tiếng khóc sướt mướt phía sau.

Ba Phương Tư Trạch trách vợ ngày xưa không biết dạy con.

Mẹ anh ta thì khóc lóc đổ lỗi do chồng suốt ngày tăng ca, không thể hiện tình cảm với con trai.

Nghe hai người họ cãi nhau, tôi chỉ khẽ lắc đầu ngán ngẩm.

Rễ đã mục nát rồi, hoặc là cắt bỏ, hoặc là chờ chết thôi.

Tôi đón ba mẹ về biệt thự ở. Ban đầu họ không muốn đi, nhưng tôi chỉ nói một câu: “Không sợ chó cùng rứt giậu, bọn họ làm liều giết hai người à?” – là lập tức thu dọn hành lý theo tôi về ngay.

Hôm sau, hàng xóm gọi điện cho tôi, nói rằng tối qua ba mẹ Phương Tư Trạch lén lút mò đến nhà ba mẹ tôi, không biết định làm gì, thấy không có ai mới tiu nghỉu bỏ đi.

Tôi đoán họ muốn đến khuyên nhủ ba mẹ tôi, hoặc cũng có thể là định đe dọa. May mà tôi đã kịp thời đưa ba mẹ rời khỏi đó.

Ở biệt thự thì tôi yên tâm hơn hẳn, có hơn chục vệ sĩ trẻ túc trực 24/7.

Ba mẹ tôi có tài xế riêng, có bảo vệ, trong khu còn có siêu thị và đầy đủ tiện ích, chẳng cần phải lo gì cả.

Tôi trả lại toàn bộ tiền sính lễ và 100 triệu chi phí du lịch mà Phương Tư Trạch đã bỏ ra, tổng cộng 200 triệu, đưa tận tay cho ba mẹ anh ta.

Phía luật sư của tôi đã chuẩn bị đầy đủ hồ sơ khởi kiện và gửi lên tòa án.

Phương Tư Trạch được bố mẹ bảo lãnh tại ngoại, nhưng sớm muộn gì cũng phải ngồi tù thôi.

Dù sao bài đăng anh ta viết thu hút quá nhiều lượt xem, còn tôi lại là nửa người của công chúng, chắc chắn sẽ bị xử nặng.

Đến ngày mở phiên tòa, ba mẹ Phương Tư Trạch còn dẫn theo một cô gái trẻ ra hầu tòa.

Nghe mấy người hóng chuyện thì bảo đó là “con dâu” mới của nhà họ, nghĩa là sau khi biết con trai mình chắc chắn sẽ bị vào tù, họ lập tức kiếm cho anh ta một người vợ để sớm sinh cháu nối dõi.

Dù gì thì nhà, xe cũng có rồi, con trai ngồi tù vài năm cũng không sao, miễn là có cháu bồng là được.

Tại tòa, Phương Tư Trạch cúi đầu xin lỗi liên tục, thậm chí còn muốn quỳ xuống xin tôi tha thứ.

Tự dưng tôi lại nhớ tới cái ngày hôm đó ở Ginza, rồi cảnh ba mẹ anh ta quỳ trước mặt tôi xin tôi viết giấy tha tội.

Tôi đưa tay chống trán, chỉ biết cạn lời.

Người Nhật đầu gối mềm đã đành, sao mấy người này cũng học theo nhanh vậy?

Hễ có chuyện là lôi đầu gối ra quỳ, biết là xin lỗi thì tốt, không biết thì tưởng đang giở chiêu ép đạo đức.

Cuối cùng, Phương Tư Trạch bị tuyên án ba năm tù giam. Lúc bị cảnh sát dẫn đi, ba mẹ anh ta khóc lóc thảm thiết, trong khi “vợ mới” thì mặt lạnh như tiền.

Ra về, tôi đi phía sau họ, nghe thấy hai ông bà đang bàn chuyện nuôi cháu:

“Con trai không thành thì thôi, cháu trai nhất định phải nên người. Mẹ còn mong cháu kiếm được nhiều tiền, để cả nhà nở mày nở mặt.”

Nghe đến đó tôi phì cười:

“Thảo nào…”

Thảo nào Phương Tư Trạch lúc thì ra vẻ đàn ông, lúc thì lại ủy mị như đàn bà.

Thì ra là ảnh hưởng từ cách dạy của mẹ và sự vắng bóng của cha từ nhỏ.

Sau đó, tôi quen con trai của bạn ba mẹ, mới gặp lần hai đã tính chuyện kết hôn.

Hai đứa như tìm được tri kỷ, đều không muốn bị ràng buộc quá nhiều trong hôn nhân, chỉ toàn tâm toàn ý tập trung cho sự nghiệp.

Nhưng nếu sau này có con, thì anh ấy lo thứ 2-4-6, tôi lo thứ 3-5-7.

Chủ nhật thì gửi con về cho ông bà nội hoặc ông bà ngoại thay phiên nhau giữ. Một tháng chia đều mỗi bên hai lần.

Bàn bạc xong đâu vào đấy, chúng tôi thuê luôn stylist và đội ngũ tổ chức chuyên nghiệp để chuẩn bị lễ cưới.

Toàn bộ sân khấu cưới do ekip lo hết, vì cả hai đứa đều quá bận.

Ngày cưới, tôi thuê hẳn sáu nhiếp ảnh gia, trong đó một người phụ trách livestream trực tiếp toàn bộ sự kiện.

Dòng bình luận tràn ngập:

“Trời ơi, kia là tiền mặt thật hả? Nếu là thật thì ít nhất phải vài trăm vạn tệ!”

“Cô dâu mặc váy cưới đặt riêng, chú rể cũng vậy, còn mời cả dàn sao nổi tiếng về hát. Đúng kiểu nhà giàu không lối thoát.”

“Các bác có để ý nhẫn cưới không? Mười carat đó! Còn dây chuyền nữa, giá trị chắc phải cỡ vài căn nhà!”

“Cuối cùng cũng cưới được người môn đăng hộ đối rồi. Câu chuyện này nhắc nhở chúng ta, tìm bạn đời nhớ chọn người cùng đẳng cấp!”

Năm sau, tôi sinh em bé.

Tôi và chồng thay phiên nhau chăm con, cũng đều đặn đưa bé về thăm ông bà nội ngoại theo lịch.

Cả hai bên nội ngoại vui đến rối rít, chiều cháu đến mức sẵn sàng dâng cả trái tim.

Tôi bắt đầu bước vào cuộc sống hạnh phúc thật sự…

— Toàn văn hoàn —

Chương này đã bị khóa
Mời bạn click vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện

https://s.shopee.vn/8AMlSiiNfO