3
Cô nhân viên và Cố Tín Hà đều sững người, không ngờ tôi lại muốn làm lớn chuyện.
Ngay sau đó, cô ta bật cười, chỉ vào bảng tên của mình:
“Chào cô, đây là bảng tên của tôi. Lúc khiếu nại, cô chỉ cần báo mã số nhân viên là được.”
“Nhưng quản lý bên tôi hiện giờ không có ở đây, phải chờ một lát mới đến.”
Cố Tín Hà cũng gật đầu phụ họa:
“Đúng vậy, thưa cô. Cô có thể đợi đến khi quản lý tới rồi xóa tài khoản cũng không muộn.”
Hai người họ rõ ràng không xem việc tôi khiếu nại là chuyện gì to tát. Trong mắt họ, tôi chỉ là một hội viên bình thường, có than phiền cũng chẳng ai quan tâm.
Tôi quay người rời đi, chỉ để lại một câu:
“Vài tiếng nữa, tôi muốn thấy quản lý các người ở đây.”
Vừa bước ra khỏi cửa hàng thì chồng tôi cũng vừa kéo hành lý đến nơi.
Thấy sắc mặt tôi không ổn, anh lập tức hỏi dồn:
“Có chuyện gì vậy, An Khê?”
Tôi kể hết mọi chuyện cho anh nghe, anh lại cố gắng khuyên tôi bỏ qua:
“Chúng ta sắp phải ra sân bay rồi, thôi bỏ đi em. Có khi bọn họ không cố ý đâu.”
Tôi nhìn chồng mình thật kỹ một lượt.
Trước đây tôi lấy anh vì tính tôi nóng nảy, muốn tìm người hiền lành để dung hòa.
Nhưng giờ tôi bắt đầu tự hỏi: có phải tôi nhìn nhầm người rồi không?
Anh là người ôn hòa… hay là kẻ nhu nhược?
Tôi không nói gì, anh tưởng tôi đã đồng ý, vội vàng kéo tôi đi ăn.
Trong lúc ăn, anh luôn cố gắng xoa dịu tôi.
“Biết đâu thật sự là họ không bán được. Nếu không thì sao lại không chịu chốt đơn với em chứ?”
“Nếu không bán được thì sao lại mướt mồ hôi lo phục vụ quý bà kia? Sao cứ phải lôi chuyện hội viên ra nói?”
“Em thấy rõ ràng là họ cố tình xem thường người khác.”
Anh lại cố giải thích, mong tôi đừng để bụng.
Ăn xong, anh định dắt tôi ra khỏi khu Ginza, tôi lập tức quay đầu đi ngược lại – trở về cửa hàng lúc nãy.
Anh hoảng hốt chạy theo kéo tôi lại, vừa nói vừa khuyên, còn tôi thì im bặt không đáp nửa lời.
Đến nơi, tôi bước thẳng tới chỗ Cố Tín Hà và cô nhân viên kia.
Hai người họ thấy tôi quay lại thì sững sờ, không ngờ tôi lại cứng rắn đến vậy.
Không còn cách nào khác, họ miễn cưỡng gọi điện cho quản lý.
Trong lúc chờ quản lý đến, họ thay nhau vừa dỗ ngọt vừa hăm dọa tôi.
Thấy tôi không phản ứng, họ quay sang thuyết phục chồng tôi.
“Thưa anh, đây là vợ anh sao?”
Chồng tôi gật đầu, “Vâng, vợ mới cưới của tôi.”
Thấy vậy, cô nhân viên kia lập tức chen vào:
“Thưa anh, anh nên quản lý vợ mình cẩn thận, cô ấy làm mất thời gian của chúng tôi rất nhiều rồi.”
“Ở nước tôi, phụ nữ sau khi kết hôn thì theo họ chồng, nên biết yên phận ở nhà chăm lo cho chồng con, chứ không phải tới đây gây chuyện.”
Chồng tôi gật đầu đồng tình, “Tôi sẽ khuyên cô ấy.”
Vừa nói vừa kéo tay tôi, “An Khê à, đang trăng mật mà gây chuyện thế này thì đâu có vui vẻ gì. Mình cứ bình yên mà hưởng tuần trăng mật, đừng để hai đứa đều mất hứng.”
4
Tôi quay lại nhìn anh, nghiêm túc nói:
“Nếu anh muốn đi máy bay thì cứ đi đi, em không đi.”
Anh đành chịu, không kéo được tôi thì đứng nguyên tại chỗ đợi quản lý đến.
Trong lúc đó, cô nhân viên và Cố Tín Hà bắt đầu thao thao bất tuyệt với chồng tôi về hậu quả của việc xóa tài khoản.
Tôi nhìn anh chăm chú nghe họ nói mà lòng ngày càng nguội lạnh.
Tôi và anh quen nhau qua mai mối. Tôi là kiểu phụ nữ mạnh mẽ, chỉ lo cho sự nghiệp, chẳng có thời gian yêu đương.
Sau bao lần bị gia đình giục giã, tôi mới miễn cưỡng đồng ý đi xem mắt.
Tôi đi xem mắt không có nghĩa là tôi không có tiêu chuẩn. Ngược lại, tiêu chuẩn của tôi rất cao.
Học vấn cao, chiều cao lý tưởng, IQ cao, ngoại hình ưa nhìn. Còn những thứ khác thì không quá quan trọng.
Vì tôi thật sự có tiền, nên chồng tôi có tiền hay không, công việc ra sao, tôi cũng không để tâm.
Cũng chính vì vậy, giữa bao nhiêu người, tôi mới chọn anh ấy.
Anh ấy tính cách ôn hòa, có thể bao dung cho tính khí bận rộn và thất thường của tôi.
Công việc của anh không tốt, tôi liền sắp xếp anh vào làm ở chi nhánh công ty mình.
Sợ anh tự ái, tôi còn nói đó là công ty của bạn tôi.
Nhưng nhìn lại bây giờ, đây không phải là ôn hòa – mà là nhu nhược thì đúng hơn.
Tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện ly hôn.
Sau khi chồng tôi lễ phép cảm ơn Cố Tín Hà và cô nhân viên kia xong, anh đến bên cạnh tôi:
“An Khê à, em mà xoá tài khoản thì sau này phải bắt đầu lại từ đầu đấy.”
“Anh mới hỏi kỹ rồi, bọn họ không có ý gì đâu, chỉ là nói chuyện hơi khó nghe chút thôi.”
“Với lại người ta cũng nói, nếu mình không truy cứu nữa thì chuyện này bỏ qua luôn!”
Nhìn ánh mắt anh đầy nôn nóng, tôi cười nhạt rồi hỏi:
“Anh là chồng em. Vậy rốt cuộc anh đang đứng về phía ai?”
“Dĩ nhiên là anh đứng về phía em rồi. Nhưng nếu lần này thật sự không mua được túi thì để sau cũng được mà. Anh có đồng nghiệp bán hàng hiệu đã qua sử dụng, hàng hiệu mà giá lại rẻ.”
“Đợi trăng mật xong, anh mua tặng em một cái.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Em nhớ lương anh một tháng vài chục ngàn nhỉ? Vậy mà định tặng em hàng second-hand à?”
“Chứ không phải nhà mình đang nhiều khoản cần chi tiêu sao? Hơn nữa bố mẹ anh cũng đã lớn tuổi, sau này còn nhiều chỗ cần dùng đến tiền.”
Tôi bật cười: “Một cái túi mấy chục ngàn, không làm anh nghèo đi cũng chẳng khiến em giàu lên.”
“Anh đừng nói nữa. Đừng để em phải nói chuyện ly hôn ngay tại đây.”
Đúng lúc đó, quản lý của cửa hàng cũng vừa đến.
5
“Xin hỏi, vị khách nữ nào muốn khiếu nại?”
Tôi đứng dậy: “Là tôi.”
Quản lý sau khi nghe xong toàn bộ sự việc, liền nghiêm túc cúi người xin lỗi.
“Thật xin lỗi cô, chúng tôi đã khiến cô có trải nghiệm không tốt.”
“Hay là thế này, tôi tặng cô một phiếu giảm giá, lần sau mua hàng có thể sử dụng.”
“Tôi không cần. Tôi muốn xóa tài khoản.”
Quản lý khựng lại một lúc, rồi lập tức quay sang trừng mắt với Cố Tín Hà và cô nhân viên kia.
Hai người họ bị sếp lườm liền cuống cuồng ra hiệu mắt với chồng tôi.
Chồng tôi nhìn tôi, rồi lại nhìn Cố Tín Hà, muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.
Cố Tín Hà nhanh chóng bước tới, nói:
“Thưa cô, đây là lần cuối cùng chúng tôi nhắc nhở về hậu quả khi xóa tài khoản.”
“Sau này cô sẽ không còn là hội viên của chúng tôi, cũng sẽ không được hưởng những quyền lợi đặc biệt.”
“Chúng tôi thật sự không nói gì quá đáng cả, chỉ là đứng trên lập trường một người bạn mà góp ý thôi.”
Tôi vừa định phản bác, định hỏi anh ta: Những lời như vậy mà gọi là lời của “bạn bè” à?
Thì bên cạnh đã vang lên tiếng chỉ trích gay gắt:
“Đủ rồi! An Khê, từ khi anh đi làm tới giờ, em tiêu xài ngày càng bạo tay. Em không thể vì công việc của anh không tốt mà muốn làm gì thì làm được!”
“Làm khó một nhân viên bán hàng để làm gì? Em cũng đâu phải thượng đế. Người ta nói em không có tiền mua túi, không phải hội viên cao cấp thì có gì sai?”
“Nếu em còn tiếp tục thế này, về nước chúng ta ly hôn.”
Tôi nhướng mày: “Được thôi, ly hôn thì ly hôn.”
“Bây giờ xóa ngay tài khoản của tôi đi.”
Quản lý sau khi hỏi số điện thoại và CMND của tôi xong thì dẫn Cố Tín Hà và cô nhân viên vào phòng vận hành.
Hơn mười phút sau, quản lý bước ra, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cố Tín Hà và cô nhân viên thì mặt tái mét, như thể vừa nhận ra mình gây ra đại họa.
“Thưa cô, tôi không có quyền xóa tài khoản của cô. Cô là khách hàng Vic cao cấp của chúng tôi, tôi phải báo lên trụ sở chính.”
“Cô có thể cho chúng tôi thêm một cơ hội không? Vụ việc lần này, tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích thỏa đáng.”
6
Chồng tôi sững sờ nhìn tôi, hoàn toàn không thể tin được — tôi lại là khách hàng Vic của hãng.
Anh vẫn tưởng rằng tôi chỉ vì công việc của anh mà bốc đồng muốn mua túi.
Tôi ngồi xuống, bình thản nhìn vẻ mặt của bốn người trong cửa hàng, lặng lẽ chờ đợi kết quả.
Tôi chưa từng nói với chồng về hoàn cảnh gia đình mình, là vì sợ anh ấy ham tiền.
Tất nhiên, tôi cũng chưa bao giờ thật sự lo lắng nếu anh ấy biết được. Nhưng không ngờ chính việc tôi giữ kín lại dẫn đến một kết cục như thế này.
Tôi bắt đầu thấy may mắn vì mình đã không nói với Phương Tư Trạch, nếu không hôm nay có lẽ tôi chẳng bao giờ thấy được bộ mặt thật của anh ta.
Trọng nam khinh nữ, ưa nịnh kẻ mạnh, hèn với người yếu.
Quản lý lại lần nữa cúi đầu xin lỗi tôi, sắp khóc đến nơi.
Cuối cùng, ông ta gọi điện cho trụ sở chính. Không lâu sau, người phụ trách của thương hiệu tại quốc gia này lập tức có mặt để điều tra.
“Tôi đến cửa hàng này hai lần, mỗi lần đều bị nói là không có túi. Chỉ vì cách ăn mặc của tôi mà khinh thường tôi, nghĩ tôi chỉ là hội viên thường.”
“Còn nói gì mà không mua được cũng không sao, ở đây có nước cho uống no.”
“Còn cố tình ly gián quan hệ vợ chồng tôi, ép chồng tôi khuyên tôi bỏ qua. Bây giờ thì sao, chúng tôi chuẩn bị ly hôn rồi. Vậy đủ để các người hài lòng chưa?”
Nghe tôi nói xong, mặt người phụ trách tối sầm lại. Ông ta tưởng chỉ là sơ suất trong phục vụ, ai ngờ lại kéo theo cả chuyện hôn nhân của khách hàng.
Quản lý lập tức đẩy cô nhân viên ra làm bia đỡ đạn: “Là Tần Tư Du nói, không phải tôi!”
Tần Tư Du đỏ cả mắt, cúi đầu xin lỗi tôi:
“Xin lỗi cô An, khách hàng cao quý. Tôi không nên nói vậy với cô.”
Tôi đáp lại đầy mỉa mai:
“Đừng gọi tôi là cô An. Không phải cô nói phụ nữ sau khi lấy chồng phải mang họ chồng sao? Không phải cô nói phụ nữ phải về nhà chăm chồng dạy con, để chồng quản lý hay sao? Vậy xin lỗi tôi làm gì? Không phải nên xin lỗi chồng tôi sao? Dù gì tôi cũng chỉ là một phụ nữ, đâu dám nhận.”
Phương Tư Trạch nghe tôi nói vậy thì mặt đen như than. Người phụ trách thì trừng mắt nhìn Tần Tư Du đầy giận dữ.
Thấy Cố Tín Hà thở phào nhẹ nhõm, tôi bỗng nổi hứng trêu chọc:
“Còn cái anh Cố Tín Hà này nữa, lãng phí thời gian của tôi. Lúc tôi yêu cầu đổi người phục vụ thì cố tình để tôi chờ vài tiếng, khiến tôi quyết định không bao giờ mua hàng của thương hiệu các người nữa.”
Cố Tín Hà nghe xong run cầm cập, cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào người phụ trách.
“Quản lý của các người cũng giỏi thật đấy. Khinh thường hội viên thường, lúc tôi đòi khiếu nại thì lại nói muốn bù đắp bằng một phiếu giảm giá. Tôi thiếu mấy đồng lẻ đó chắc?”
Nói đến đây, tôi cũng hả giận:
“Mau xoá tài khoản của tôi đi.”
Người phụ trách lại cúi đầu xin lỗi lần nữa:
“Tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm vụ này. Xin cô vui lòng đợi thêm một chút, chúng tôi sẽ thông báo kết quả xử lý sau.”