Chương 3

Đây là một ca nhiễm trùng nặng, đã biến chứng thành nhiễm khuẩn huyết. Nếu không xử lý ngay, không chỉ mất chân, mà cả mạng sống cũng khó giữ.

“Phải lập tức cắt lọc, loại bỏ hết phần hoại tử.” Tôi nói dứt khoát.

“Tôi cần rượu mạnh, dao sạch, và…”

“Có!” Liên trưởng lập tức lên tiếng. “Cô cần gì, ở đây đều có!”

Điều kiện phẫu thuật vô cùng thiếu thốn.

Không có thuốc gây tê, chỉ có thể dùng rượu mạnh khử trùng lặp đi lặp lại.

Tôi cầm con dao găm đã được nung đỏ trên lửa, nhìn người đàn ông tên là Trung úy Trương, nói: “Sẽ rất đau, anh cố gắng chịu đựng.”

Anh ấy cắn chặt một chiếc khăn, từ kẽ răng rít ra ba chữ: “Cứ làm đi!”

Bên ngoài, gió tuyết gào rít.

Trong phòng, trán tôi đẫm mồ hôi lạnh.

Từng mảng thịt hoại tử bị cắt bỏ, máu tuôn ra không ngừng.

Người đàn ông được gọi là liên trưởng luôn đứng bên cạnh tôi, lúc thì đưa dụng cụ, lúc thì giữ chặt người bệnh đang co giật.

Ánh mắt anh ấy, từ dò xét ban đầu, dần chuyển thành kinh ngạc, rồi cuối cùng là sự khâm phục thật lòng.

Trời gần sáng, ca mổ cuối cùng cũng hoàn tất.

Tôi kiệt sức đến mức gần như ngã quỵ, cánh tay tê cứng không nhấc nổi.

“Xong rồi.” Tôi nói khẽ. “Tiếp theo chỉ cần chú ý chống viêm, thay băng đúng giờ, thì không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.”

Liên trưởng đưa tay ra, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô, đồng chí. Tôi tên là Lục Tranh, liên trưởng liên đội hai, trung đoàn biên phòng số ba.”

Tôi bắt lấy bàn tay ấm áp và khô ráo của anh ấy, nhẹ giọng đáp: “Tôi là Lâm Thư, thanh niên trí thức đến báo danh tại binh đoàn.”

Anh ấy nhìn tôi, bỗng bật cười.

“Bác sĩ Lâm, chào mừng cô đến Tân Cương.”

Trận bão tuyết kéo dài suốt ba ngày ba đêm.

Ba ngày sau, tuyết tan, trời quang đãng.

Lục Tranh cử người lái xe jeep quân đội, đưa tôi đến đúng đơn vị mà tôi đáng lẽ phải đến: Đoàn 136, Sư đoàn 7, nông trường.

Vì “chiến tích anh dũng” tại đồn biên phòng, khi tôi vừa đến nơi, đã nhận được sự chào đón như một anh hùng.

Đoàn trưởng đích thân tiếp tôi, còn quyết định ngay tại chỗ: chuyển tôi từ vị trí lao động bình thường sang làm việc tại trạm y tế của đoàn.

“Đồng chí Lâm Thư, cô là bảo vật của đơn vị chúng tôi đấy!”

Đoàn trưởng nắm tay tôi, xúc động nói. “Chúng tôi đang rất thiếu những người có chuyên môn như cô!”

Thế là, cuộc sống của tôi ở Tân Cương bắt đầu theo cách chẳng ai ngờ tới.

Cuộc sống ở đây rất vất vả, khí hậu khô hanh, vật tư thiếu thốn.

Nhưng con người nơi đây lại chân thành và nồng hậu vô cùng.

Tôi nhanh chóng thích nghi với công việc ở trạm y tế.

Ngày nào cũng có bệnh nhân chờ khám, phẫu thuật không lúc nào ngơi.

Dù mệt, nhưng lòng tôi chưa bao giờ cảm thấy bình yên và đầy đủ như vậy.

Ở đây, không ai biết quá khứ của tôi. Không ai nhìn tôi với ánh mắt dị nghị.

Họ chỉ biết tôi là bác sĩ Lâm – người có thể cứu người, chữa bệnh.

Lục Tranh thỉnh thoảng đến đoàn họp, lần nào cũng tranh thủ ghé qua trạm y tế thăm tôi.

Có lúc, anh ấy mang vài trái cây do trạm gác tự trồng. Có khi lại là một con thỏ rừng béo múp.

Anh ấy ít nói, chỉ lặng lẽ ngồi ở góc phòng tôi làm việc, dõi theo tôi bận rộn.

Chờ tôi xong việc, anh lại cùng tôi đi bộ một đoạn về ký túc xá.

Dưới ánh mặt trời, bóng anh ấy kéo dài, dần dần hòa vào bóng tôi.

Tôi cảm nhận được… có thứ gì đó, đang lặng lẽ nảy mầm giữa tôi và anh ấy.

Những ngày tháng ấy, bình dị mà đẹp đẽ.

Tôi từng nghĩ, đời này tôi sẽ cứ thế sống trọn ở Tân Cương.

Cho đến mùa hè một năm sau.

Hôm đó, tôi vừa hoàn thành ca mổ ruột thừa, mệt đến rã rời.

Một y tá chạy vào, vẻ mặt kỳ lạ, nói với tôi:

“Bác sĩ Lâm, bên ngoài… có người tìm chị.”

“Ai vậy?”

“Anh ta nói… là người yêu của chị.”

Tim tôi chợt khựng lại.

Bước ra khỏi văn phòng, tôi thấy một bóng dáng quen mà xa lạ.

Là Cố Diễn.

Anh ta gầy đi nhiều, nước da sạm lại, ánh mắt từng kiêu ngạo nay nhuốm vẻ phong sương.

Anh mặc bộ vest đắt tiền lạc lõng giữa cổng trạm xá bụi mù mịt – hoàn toàn không hợp với nơi này.

Vừa thấy tôi, mắt anh lập tức sáng lên.

“Thư Thư!”

Anh ta lao đến, không kiêng nể gì, định ôm lấy tôi.

Tôi theo phản xạ lùi lại một bước, né tránh vòng tay anh ta.

Tôi lạnh nhạt hỏi: “Anh đến đây làm gì?”

Sắc mặt Cố Diễn bỗng chốc cứng đờ.

Anh nhìn tôi, trong mắt có kinh ngạc, tủi thân, cuối cùng tan ra thành nỗi vui mừng đến điên cuồng như vừa tìm lại được thứ đã mất.

“Anh đến tìm em! Thư Thư, anh tìm em suốt một năm trời!” Anh ta xúc động nói. “Anh hỏi khắp nơi mà chẳng biết tin em. Em có biết anh đã lo cho em đến mức nào không? Anh nhớ em điên lên được!”

Tôi nhìn anh ta với ánh mắt lạnh như băng, thấy buồn cười đến lạ.

Lo cho tôi?

Nhớ tôi?

Anh đang diễn vở nào thế?

Đúng lúc đó, giọng của Lục Tranh vang lên sau lưng tôi.

“Lâm Thư.”

Anh bước đến, tự nhiên đứng bên cạnh tôi, che chắn tôi lại phía sau.

Ánh mắt anh nhìn Cố Diễn, sắc như dao cạo.

“Đồng chí, anh là ai?”

Ánh mắt Cố Diễn đảo liên tục giữa tôi và Lục Tranh. Khi thấy sự bảo vệ rõ rệt trong mắt Lục Tranh, anh ta lập tức nổi điên.

“Anh là ai? Anh với cô ấy có quan hệ gì?” Anh ta chỉ vào Lục Tranh, hét lên với tôi.

Lục Tranh nhanh chóng cảm nhận được sự chán ghét trong tôi dành cho Cố Diễn. Không chờ tôi lên tiếng, anh nắm lấy tay tôi, bàn tay mát lạnh nhưng vững vàng, rồi nghiêm giọng nói với Cố Diễn:

“Tôi là đàn ông của cô ấy.”

Gương mặt Cố Diễn tái xanh trong nháy mắt.

Anh ta trừng trừng nhìn tôi, nhìn tay tôi đang siết chặt tay Lục Tranh, trong mắt là một cơn ghen tuông phát cuồng.

“Lâm Thư! Em vẫn còn giận anh đúng không?”

Anh ta gào lên. “Em trốn anh cả năm trời chưa đủ, còn kiếm tên đàn ông hoang nào đó để chọc tức anh nữa?”

“Anh nói rồi, việc anh kết hôn với Lâm Vi Vi chỉ là giải pháp tạm thời! Là để giữ cô ta lại thành phố!”

“Giờ anh đã đến đón em rồi! Đừng bướng nữa, đi về với anh được không?”

Tôi nắm lấy tay Lục Tranh, từ sau lưng anh ấy bước ra, bình thản nhìn thẳng vào mắt Cố Diễn.

“Giải pháp tạm thời sao? Cố Diễn, tôi không giận anh, cũng không có ý định quay về.”

“Tôi sống ở đây rất tốt. Làm ơn rời khỏi nơi này, đừng làm phiền tôi nữa.”

Sắc mặt Cố Diễn đã khó coi đến cực điểm.

Tôi thở dài, quyết định dứt khoát một lần cho xong.

“Không phải anh luôn yêu Lâm Vi Vi sao? Giờ ước nguyện đã thành, cưới được cô ta rồi, còn tìm tôi – người phụ nữ ‘độc ác’ đó – làm gì?”

Anh ta cuống quýt giải thích: “Không có! Tất cả đều là giả! Anh chưa từng chạm vào cô ta!”

“Thư Thư, người anh yêu luôn là em, từ đầu đến cuối đều là em! Năm đó là anh ngu ngốc, là anh bị cô ta lừa! Em cho anh thêm một cơ hội, được không?”

Buồn cười thật.

Kiếp trước, đến tận lúc chết, anh ta vẫn bảo vệ Lâm Vi Vi.

Giờ đây lại có thể nhẹ nhàng thốt ra những lời này.

Tôi vừa định lên tiếng, thì một giọng nói quen thuộc, yếu ớt nhưng khiến tôi ghét cay ghét đắng, vang lên từ sau lưng.

“A Diễn ca… sao anh lại nói em như vậy?”

Tôi quay lại, thấy Lâm Vi Vi.

Cô ta cũng đến rồi.

Cô ta mặc váy Tây sang trọng, hoàn toàn lệch tông với nơi này, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ yếu đuối như sắp ngã.

Dáng vẻ ấy như thể quãng đường dài đã vắt cạn toàn bộ sức lực của cô ta.

Cô ta nhìn Cố Diễn, mắt đỏ hoe:

“Anh bỏ mặc em một mình, lặn lội cả ngàn cây số đến cái nơi khỉ ho cò gáy này, chỉ để tìm chị ta sao?”

“Anh quên lúc trước đã hứa với em thế nào rồi à? Anh nói anh sẽ đối xử tốt với em mà!”

Rồi cô ta quay sang tôi, trong ánh mắt tràn đầy oán trách.

“Chị à! Rốt cuộc em đã làm gì có lỗi với chị? Em đã chẳng còn gì cả, chỉ còn mỗi anh Diễn thôi, tại sao chị vẫn muốn giành với em?”

“Anh ấy rõ ràng… rõ ràng là chồng của em mà!”

Tôi gần như bị sự trơ trẽn của cặp nam nữ này chọc cho bật cười.

Một người đuổi theo đến tận chân trời góc bể để diễn trò thâm tình.

Một người theo sát phía sau để tuyên bố chủ quyền.

Họ coi tôi là cái gì?

Là món đồ có thể tùy tiện tranh giành sao?

“Lâm Vi Vi.” Tôi lạnh lùng nhìn cô ta. “Thu lại mấy trò giả tạo đó đi. Đây không phải Hải Thành, không ai rảnh mà tin cô đâu.”

Lâm Vi Vi bị tôi nói trúng tim đen, sắc mặt càng thêm khó coi.

Đột nhiên cô ta cười.

Nụ cười thê lương đến rợn người.

“Được, được…” cô ta lẩm bẩm. “Nếu tất cả mọi người đều không cần tôi nữa, vậy tôi sẽ dẫn theo đứa con trong bụng cùng chết, nhường chỗ cho hai người, được không?”

Con… con?

Tôi sững người.

Cố Diễn cũng sững sờ.

Ngay giây sau, Lâm Vi Vi bất ngờ xoay người, lao thẳng về phía chiếc giếng sâu không xa.

“Vi Vi!”

Sắc mặt Cố Diễn đại biến, không kịp nghĩ ngợi đã đuổi theo.

Nhưng có người còn nhanh hơn anh ta.

Là Lục Tranh.

Chương này đã bị khóa
Mời bạn click vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện

https://s.shopee.vn/8AMlSiiNfO