Tôi đã bán căn nhà của mình, chuẩn bị sang Canada nương nhờ con gái.
Ngày cuối cùng trước khi đi, dì Lý ở tầng dưới nhờ tôi giúp khiêng bao gạo 30 cân vừa mới mua lên lầu.
Tôi thở hổn hển đưa đến tận cửa nhà bà, đúng lúc con dâu bà tan làm về.
Cô ấy nhìn thấy tôi thì khựng lại, sau đó kéo tôi ra một bên, nhét vào tay tôi một mảnh giấy, thần sắc hoảng hốt giục tôi mau rời đi.
Tôi nghi hoặc mở tờ giấy ra, bên trong chỉ có một dòng chữ:
“Con gái bác đã mất trong ta/ i n/ ạ/n xe tháng trước, người gọi điện cho bác là kẻ mạo danh!”
Một cơn lạnh lẽo xộc thẳng lên từ lòng bàn chân, vé máy bay trong tay phút chốc cũng trở nên lạnh buốt.
01
Một tiếng “ù” vang lên trong đầu tôi, như thể có thứ gì đó vừa nổ tung, trước mắt lập tức trắng xóa.
Tất cả âm thanh của thế giới bỗng dưng biến mất, chỉ còn lại tiếng tim tôi đang đập loạn trong tai, từng nhịp như muốn xé toạc màng nhĩ.
Chắc chắn là một trò đùa ác ý.
Phải rồi, là kẻ nào đó rảnh rỗi giở trò quái đản.
Con gái tôi, Cao Mẫn, con bé là đứa con duy nhất của tôi. Làm sao có thể gặp chuyện gì được?
Hôm qua nó còn gọi video, cười rạng rỡ kể về lá phong đỏ rực ở Canada, và căn phòng ấm áp nó chuẩn bị cho tôi.
Tôi cầm tờ giấy, tay run đến mức không còn cảm giác. Một mảnh giấy nhẹ tênh, giờ phút này lại như đè nặng cả ngàn cân.
Tôi phải xác nhận ngay lập tức.
Tôi run lẩy bẩy mở khóa điện thoại như một cái máy, tìm đến số được ghim đầu tiên – “Mẫn Mẫn của mẹ”, bấm gọi video.
Mỗi giây chờ nhạc chuông đổ vang lên đều như đang cưa từng đoạn thần kinh tôi thành mảnh vụn.
Cuối cùng cũng kết nối.
Màn hình sáng lên. Một gương mặt quen thuộc xuất hiện giữa khung cảnh mờ tối, tín hiệu không tốt khiến hình ảnh hơi giật.
Là mặt con gái tôi. Đúng là khuôn mặt ấy, lông mày cong, ánh mắt quen thuộc. Chỉ có điều hôm nay trông nó hơi xanh xao.
“Mẹ? Có chuyện gì vậy ạ?”
Giọng nó mang theo sự quan tâm đúng mực, thậm chí còn pha chút mỏi mệt không dễ nhận ra.
“Mẹ dọn đồ mệt quá đúng không? Con đã nói rồi mà, mấy đồ cũ đó đừng mang theo. Mẹ qua đây, con sắm hết đồ mới cho mẹ.”
Cổ họng tôi như bị xi măng đông cứng, một câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong màn hình, cố gắng moi ra dù chỉ một dấu hiệu nhỏ của sự giả dối.
Nhưng không có.
Đó là khuôn mặt tôi đã nhìn suốt ba mươi năm, khắc sâu vào máu thịt.
“Mẹ? Mẹ nói gì đi chứ? Làm con hết hồn à.”
“… Không sao.” Tôi cuối cùng cũng ép ra được hai chữ, giọng khô khốc như giấy ráp.
“Chỉ là mẹ… hơi không nỡ rời cái nhà cũ này.”
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, gượng gạo còn khó coi hơn cả khóc.
“Con gái” bên kia màn hình dường như nhận ra điều gì đó không ổn, nụ cười nhạt dần, giọng cũng trầm xuống:
“Mẹ, giờ còn nghĩ mấy chuyện đó làm gì nữa? Vé máy bay mẹ cũng mua rồi, luật sư và bác sĩ ở đây con đã hẹn xong hết, chỉ chờ mẹ đến kiểm tra sức khỏe, làm giấy tờ.”
“Ngày mai mẹ nhất định phải đến sân bay đúng giờ, đừng xảy ra sơ suất gì.”
Luật sư? Bác sĩ?
Tim tôi chợt thót lại. Những thứ này, trước đây nó chưa từng nói đến.
Một cảm giác lạnh lẽo xa lạ xuyên qua màn hình, đâm thẳng vào tim tôi.
“Ừ… mẹ biết rồi.”
Tôi máy móc cúp máy.
Điện thoại rơi khỏi tay, rơi xuống sàn, màn hình vỡ toang như mạng nhện.
Tôi không còn chút sức lực, ngồi bệt xuống sàn, trượt lưng theo bức tường lạnh ngắt của hành lang.
Dòng chữ đen thẫm trên tờ giấy, cùng những lời thúc giục đầy vội vã từ “con gái” cứ không ngừng va đập trong đầu tôi.
Một bên nói con gái tôi đã chết.
Một bên thúc giục tôi mau chóng bay sang Canada.
Hạt giống nghi ngờ vừa gieo đã bén rễ, mọc lên hàng vạn dây leo đầy gai, siết chặt trái tim tôi đến bật máu.
Tôi chợt nhớ lại — dạo gần đây “con bé” thực sự có nhiều chỗ kỳ quặc.
Nó không cho tôi liên hệ với bất kỳ họ hàng nào, lúc nào cũng nói do chênh lệch múi giờ.
Em gái tôi – người thích náo nhiệt – nhiều lần đòi gọi video với cháu, đều bị nó lấy lý do tăng ca, tín hiệu yếu để từ chối.
Tôi cũng từng nhắc đến chuyện hồi nhỏ nó bị chó đuổi rơi xuống mương, “nó” ngẩn người cả nửa phút, rồi chỉ ậm ừ: “Lâu quá rồi, con không nhớ.”
Khi đó tôi chỉ nghĩ con nít lớn rồi thì quên chuyện cũ.
Nhưng giờ nghĩ lại — đó không phải quên.
Mà là nó không hề biết!
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên — là tin nhắn từ ngân hàng.
Tài khoản của tôi vừa nhận được năm vạn tệ.
Ngay sau đó, “con gái” lại gọi, lần này là cuộc gọi thoại, giọng nói dịu dàng ngọt ngào đến mức khiến người ta mềm lòng.
“Mẹ à, con chuyển cho mẹ năm vạn tiền tiêu vặt. Mẹ mua chút quần áo đẹp, mua thêm đồ ăn ngon đem theo.”
“Mẹ đừng tiết kiệm, sau này con nuôi mẹ.”
Sự dịu dàng giả dối ấy, vào lúc này chẳng khác gì một con dao tẩm độc, đâm thẳng vào tim tôi.
Nỗi đau và cơn phẫn nộ vì bị lừa gạt như lửa thiêu, thiêu cháy lý trí còn sót lại trong tôi.
Không được.
Tôi không thể gục.
Nếu tờ giấy kia là thật, nếu Mẫn Mẫn của tôi thực sự đã…
Thì kẻ giả mạo kia — rốt cuộc muốn gì?
Lừa tôi bán nhà, dụ tôi một mình đến xứ người — mục tiêu của nó tuyệt đối không chỉ là tiền.
Tôi hít sâu một hơi lạnh buốt, ép mình phải tỉnh táo.
Tôi nhặt điện thoại màn hình nứt nẻ lên, gọi lại vào số đó.
Vừa kết nối, tôi liền bật khóc, dùng giọng xúc động đến nghẹn ngào nói:
“Con gái à… con đúng là con ngoan của mẹ… mẹ cảm động muốn khóc luôn đây…”
“Con yên tâm, ngày mai mẹ sẽ đến sân bay đúng giờ. Một phút cũng không trễ!”
02
Đêm đó, tôi mở mắt nhìn trần nhà cho đến tận khi trời sáng.
Những đường vân trên trần nhà trong bóng tối liên tục biến dạng thành nụ cười của con gái, rồi lại vỡ vụn ngay trước mắt tôi.
Nỗi đau như từng đợt sóng, hết lớp này đến lớp khác, đánh vào bức tường cuối cùng trong lòng tôi, suýt nữa khiến tôi tan rã.
Nhưng tôi không thể khóc. Ít nhất là bây giờ không thể.
Năm giờ sáng, tôi gõ cửa nhà dì Lý dưới tầng.
Dì Lý ngái ngủ ra mở cửa, nhìn thấy tôi thì hơi sững người.
Tôi cố nặn ra một nụ cười mệt mỏi, đưa túi trái cây trong tay tới: “Dì Lý, cảm ơn dì đã luôn để ý giúp đỡ tôi. Tôi muốn gặp Tiểu Trương một chút, cảm ơn con bé vì chuyện hôm qua.”
Tiểu Trương — con dâu dì Lý, cũng chính là người đưa tôi tờ giấy cảnh báo.
Dì Lý mời tôi vào nhà. Không lâu sau, Tiểu Trương xuất hiện. Cô bé mặc đồ ngủ, ánh mắt đầy lo lắng và quan tâm.
Cô dẫn tôi vào phòng mình, nhẹ nhàng đóng cửa, xác nhận xung quanh không có ai khác.
“Cô… cô à, cô—”
Vừa nhìn thấy cô bé, lớp ngụy trang cuối cùng của tôi hoàn toàn sụp đổ. Nước mắt tôi trào ra không kìm được.
“Những gì viết trong giấy… là thật sao?”
Tiểu Trương không nói gì, chỉ lẳng lặng lấy từ ngăn tủ đầu giường ra một túi hồ sơ.
Động tác của cô nhẹ nhàng, nhưng vài tờ giấy trong tay cô lại giống như những miếng sắt nung đỏ, đốt rát đôi mắt tôi.
Dòng đầu tiên in đậm trên văn bản là: “Vận đơn quốc tế”.
Người nhận: Cao Mẫn — tên con gái tôi.
Hàng hóa được ghi rõ: “Di vật”.
Phía sau còn kèm một bản tóm tắt giấy chứng tử. Ngày tử vong được ghi: ngày 15 tháng trước.
Nguyên nhân: tai nạn giao thông.
Hy vọng mong manh cuối cùng trong tôi, bị những dòng chữ lạnh lùng này nghiền nát hoàn toàn.
Mẫn Mẫn của tôi.
Đứa trẻ luôn nói muốn dẫn tôi đi ngắm khắp thế giới.
Nó… thật sự không còn nữa rồi.
Cơ thể tôi mềm nhũn, gần như muốn ngất đi. Tôi bật khóc thành tiếng, đớn đau đến mức nghẹt thở.
Tiểu Trương vội đỡ tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng, đưa ly nước ấm vào tay tôi.
“Cô phải vững vàng. Nhất định phải vững.”
Giọng cô bé nhẹ nhưng mang theo sức mạnh khiến người ta muốn bám víu.
“Bộ hồ sơ này do công ty cháu xử lý. Vì thông tin người nhận và địa chỉ có nhiều điểm bất thường, cháu đã tra lại hồ sơ gốc.”
“Người nhận ghi là Cao Mẫn, nhưng số liên lạc lại là một dãy số lạ. Địa chỉ cũng chỉ là một điểm trung chuyển mơ hồ.”
Giữa cơn tuyệt vọng, tôi khựng lại — nắm bắt được một chi tiết quan trọng.
Kẻ lừa đảo không chỉ muốn tiền của tôi.
Chúng còn nhúng tay vào di vật của con gái tôi.
Đằng sau chuyện này… chắc chắn còn có một âm mưu sâu hơn.
Cái chết của con bé… rất có thể không phải tai nạn!
Ý nghĩ ấy khiến toàn thân tôi lạnh ngắt.
Tôi nắm lấy tay Tiểu Trương, như bấu víu vào chiếc phao cuối cùng trong cuộc đời mình.
“Tiểu Trương… cháu có thể… giúp cô thêm một việc không?”
“Cô muốn biết… di vật của con gái cô… cuối cùng được gửi đến đâu. Tất cả thông tin… cô đều cần!”
Tiểu Trương gật đầu thật mạnh.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi lại rung lên — cuộc gọi video từ kẻ mạo danh.
Tôi nhanh chóng lau khô nước mắt, hít sâu, rồi nhận cuộc gọi.
“Mẹ dậy chưa? Thu dọn đồ rồi chứ?” Giọng Lưu Yến vẫn ngọt ngấy như mật.
Lần này, tôi nhìn rất rõ đằng sau cô ta — có bóng một người đàn ông lướt qua.
Tim tôi thắt lại.
Lưu Yến vội vàng chỉnh góc quay, cười giả lả: “À, đồng nghiệp thôi, ghé thăm tí ấy mà.”
Nụ cười của cô ả hoàn hảo đến mức không lộ bất kỳ kẽ hở nào.
“Mẹ yên tâm nhé, mọi thứ ở Canada con đã sắp xếp đâu vào đấy rồi. Mẹ sang đây, chỉ cần hưởng phúc thôi.”
Tôi nhìn khuôn mặt kia — khuôn mặt giống con gái tôi đến bảy phần — và trong lòng tôi cuộn lên từng đợt căm hận.
Nước mắt tôi lăn xuống.
Nhưng khóe miệng lại nở ra một nụ cười.
“Mẹ tin con mà… mẹ nghe lời con hết.”
“Ngày mai mẹ qua. Mẫn Mẫn phải ra sân bay đón mẹ đấy nhé.”
Nụ cười chứa nước mắt của tôi lúc ấy… hẳn phải trông rất kỳ dị.
Nhưng kẻ đao phủ đó — cô ta chỉ tưởng rằng tôi đang xúc động vì cuộc sống tốt đẹp mà “con gái” đã chuẩn bị sẵn.
Chỉ có tôi biết — nụ cười ấy là khởi đầu của một cơn bão.