Chương 5

9

“Thế nào? Làm người giàu cảm giác rất tuyệt phải không?”

“Lâm Dao Dao! Tao phải giết mày!” Hắn điên cuồng vùng vẫy, nhưng vẫn bị cảnh sát đè chặt xuống đất.

Với chuỗi bằng chứng đầy đủ do tôi cung cấp, Lương Mục Dã nhanh chóng bị tuyên án vào tù.

Trong trại giam, hắn liên tục kháng án, vừa lảm nhảm vừa gào rú về vận sát tiền tài, về bùa đổi mệnh.

Không ai tin vào những lời hoang đường đó.

Cuối cùng, hắn bị chuyển vào bệnh viện tâm thần.

Một ngày nào đó sau khi vào viện, Lương Mục Dã bất ngờ đào được một hòm vàng ở góc tường khu bệnh.

Ngay trong ngày hôm đó, hắn được phát hiện đã chết bất đắc kỳ tử, đôi mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Số vàng thì bị hắn vung vãi khắp nơi.

Còn Cố Mộng, hoàn toàn phát điên.

Cô ta đập phá mọi món đồ có giá trị, rút sạch tiền trong tài khoản rồi đốt hết.

Đêm nào cũng hét lên trong hoảng loạn, liên tục tỉnh dậy giữa đêm để kiểm tra tài khoản đã về 0 chưa.

“Tiêu hết rồi… tiêu hết rồi…” Cô ta luôn thì thào như vậy, rồi lại vừa cười vừa khóc giữa căn phòng trống rỗng.

Có lần khi đang “tán tài” giữa phố, cô ta bỗng gào lên “Tiền lại tới nữa rồi!” rồi lao thẳng vào dòng xe cộ.

Mạng giữ lại được, nhưng đôi chân thì vĩnh viễn bỏ lại trên con đường đó.

Giờ đây, cô ta ngồi trên chiếc xe lăn cũ, sống trong phòng chứa đồ của khu nhà trợ cấp.

Ngày nào cũng lật tung mọi ngóc ngách, sợ rằng còn sót lại một đồng nào chưa tiêu hết.

“Ở đâu… tiền rốt cuộc giấu ở đâu…” Cô ta lẩm bẩm không ngừng, gầy trơ cả người chỉ còn da bọc xương.

Còn tôi, cuối cùng cũng được giải thoát.

Từ nhỏ tôi đã biết, vận sát tiền tài có thể chuyển giao.

Mà người biết bí mật này, đều sẽ bị tôi nguyền rủa.

Ông bà nội tôi từng muốn gánh thay — rồi chết.

Ba tôi cũng muốn thay tôi — cũng chết.

Người cuối cùng là mẹ.

Điều kiện để chuyển vận, chính là người bị chuyển phải tự nguyện.

Tôi vốn định một mình gánh chịu hết, rồi đến tuổi 24, rời khỏi thế giới này với tư cách một người giàu có.

Nhưng rồi tôi gặp được Cố Mộng và Lương Mục Dã.

Ngay ngày đầu Lương Mục Dã trở thành bạn trai tôi, hai người họ đã lén lút thì thầm trong nhà tôi.

Tôi vẫn nhớ, có một lần cả ba chơi trò thật lòng – mạo hiểm.

Khi đó họ vừa cười vừa nói: “Giá mà có thể đổi mệnh với Dao Dao thì tốt biết mấy.”

Tôi hỏi họ: “Cho dù không phải vận Thần Tài, mà là một lời nguyền thì vẫn muốn sao?”

Hai người nhìn tôi bằng ánh mắt thành khẩn: “Muốn!”

Tôi nhìn đôi mắt tràn đầy mong đợi ấy.

Vậy thì… tôi sẽ thành toàn cho hai người.

(Hoàn)