Chương 3

7.

Cuối cùng thì Trình Chi cũng đã được ăn món lẩu cay như mong đợi. Nhưng chỉ ăn thôi thì không đủ ngăn được cái miệng tép nhảy của cậu ta.

Bất luận máy quay có quay được hay không, cậu ta vẫn nói chuyện rất thẳng thắn.

"Chị Thiên Thiên, năm nay em mới hai mươi sáu xuân xanh. Chị nói thử xem, liệu em có cơ hội với Dương Hân không?"

"Không biết chị có nhìn ra được hay không, nhưng em thật lòng thích cô ấy. Haiz, em cũng chẳng ngại nói thật với chị. Lần này em tới show hẹn hò này là để theo đuổi Dương Hân đấy. Khi thấy tên của cô ấy trong danh sách khách mời, em gần như đã đăng ký tham gia ngay lập tức luôn."

Tôi: Đôi mắt cậu nhìn cô ấy tình nồng ý đậm như thế, có ai lại không nhìn ra được cậu thích người ta?

Tôi còn chưa biết giải quyết kiểu gì đây. Đến chồng tôi mà tôi còn chưa dám công khai nữa.

Tôi chỉ có thể lịch sự đáp lại: "Quan trọng là sự chân thành! Không ai có thể từ chối được sự chân thành đâu."

Cậu ta gật đầu cái rụp, ra vẻ đã hiểu rõ.

Chủ đề này vừa được bắt đầu đã khiến lòng tôi ngứa ngáy. Nhìn Trình Chi đang vui vẻ ăn no uống say, lại nhìn sang chiếc máy quay đang lặng lẽ ghi hình trực tiếp, tôi nói bằng vẻ thận trọng: "À thì… tôi có một người bạn đang cần được tư vấn tình cảm. Cậu thử nghe rồi cho bạn tôi một lời khuyên có được không?"

"Hai người họ đã kết hôn được hai năm rồi, là một cuộc liên hôn, nhưng mà chưa công khai. Cơ mà người chồng vẫn luôn tự tay nấu bữa sáng cho vợ và rất quan tâm đến cô ấy. Như vậy nghĩa là gì?"

Trình Chi lau miệng, vừa mở mồm ra đã giáng cho tôi một đòn đau điếng: "Ủa? Không phải chuyện của chị luôn hả?"

"Hê hê, cứ tình yêu chân thành là lá là la…"

Bốn chữ "tình yêu chân thành" vừa ra đến đầu môi lại bị cậu ta nuốt xuống.

Có sao nói vậy, nếu cái gì cũng nói thẳng toẹt ra được thì đã không đến nỗi nào. Tôi đã nói ẩn ý đến mức đó rồi mà. Đầu óc cậu ta trôi tuột theo nước lẩu Malatang rồi hay gì vậy trời?

Trái tim tôi không ngừng gào thét kịch liệt!

[Ê chờ chút, Trình Chi vừa mới nói là thật hả?]

[Ui cha, mèn đét ơi! Nghe không giống câu lúc trước Giang Mộ nói đâu ha? Hôn nhân kiểu gì mà hai năm rồi không công khai trời? Lại còn tự tay làm bữa sáng nữa?]

[Haha, giữa việc ngậm miệng giữ kín như bưng với vạch trần chuyện tình yêu tình báo của người ta, ông nhõi Trình Chi dứt khoát chọn hát múa cho xong!]

[Tình yêu chân thành (xong rồi miệng câm như hến).]

[Trình Chi said: Hú hồn hú vía, mém tí nữa tui công khai giùm người ta luôn rồi!]

Đến xẩm tối, các cặp đôi đều đã hoàn thành nhiệm vụ và quay trở về nhà chung.

Trình Chi vừa vào nhà đã chạy vội tới chỗ Dương Hân, nhưng Giang Mộ vừa định đi tới chỗ tôi lại bị Đường Văn chặn đường.

"Anh Giang Mộ, ngày mai em ghép đôi với anh được không? Quản lý của em nói sắp tới rất có thể hai chúng ta sẽ được cân nhắc tham gia một dự án phim mới, em muốn tranh thủ tiếp xúc làm quen với anh hơn nè."

Cô ta nói xong, người đã õng ẹo nghiêng sang người Giang Mộ. Anh nghiêng đầu nhìn sang cô ta, vẻ mặt chán ghét: "Cô Đường chưa xem hotsearch sao?"

Hoàng Nhậm, nam khách mời ghép đôi chung với Đường Văn, cũng tỏ ra bất bình với thái độ của cô ta vì chuyện ban sáng. Sau cả ngày ghi hình, sắc mặt của anh ta lại càng tệ hơn. Anh ta đanh giọng: "Cô ta cãi nhau với tôi cả ngày trời, thời gian đâu mà ngó ngàng điện thoại?"

Giang Mộ gật đầu: "Ồ, ra vậy. Cô tranh thủ lên xem nhanh đi. Thẩm Thiên sắp công khai tôi tới nơi rồi, cô liệu hồn tránh xa tôi một chút!"

Nói xong, anh quay sang nhìn tôi, ý cười đong đầy trong mắt.

Ánh hoàng hôn chiếu xuyên qua lớp cửa sổ kính suốt từ trần xuống sàn, anh đứng ở nơi giao thoa sáng tối trông càng hút hồn hơn.

Lời vừa nói ra, hai chóp tai anh đã bắt đầu ửng hồng, bước chân đi về phía tôi vừa mạnh mẽ vừa giống như đã hạ quyết tâm.

Lúc nói chuyện, giọng anh nghe có vẻ hồi hộp: "Thiên Thiên, em nói trong tình yêu, sự chân thành chính là thứ quan trọng nhất. Vậy, anh đã đủ chân thành với em chưa?"

"Lần này, em sẽ không từ chối anh nữa, phải không em?"

Khu bình luận vẫn im hơi lặng tiếng, không có đạn mạc nổi lên. Không hiểu sao bỗng dưng tôi lại cảm thấy mối quan hệ của hai chúng tôi có phần mờ ám.

Cũng may là nhờ có Trình Chi đóng vai kẻ hủy diệt bầu không khí, cậu ta nói to: "Không cần nhiều lời, em đẩy thuyền hai anh chị!"

Dương Hân đứng bên cạnh lập tức giơ tay bịt miệng cậu ta lại rồi kéo đi chỗ khác.

Tôi đảo mắt nhìn khắp phòng khách bày la liệt những chiếc máy quay, hỏi nhỏ: "Hay là… anh vào phòng em đã?"

8.

Sau khi vào phòng, Giang Mộ chủ động nói chuyện trước khi tôi kịp mở miệng.

Đầu tiên là kể cho tôi nghe ngày hôm nay anh ấy và Dương Hân đã làm gì, ăn gì, đi đâu. Chủ đề nói chuyện có thể là những gì họ từng nói, hoặc là tên những con đường họ từng đi qua.

Mỗi lần nói đến một địa điểm nào đó đẹp, anh đều sẽ nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi, nói rằng, lần sau anh muốn được cùng tôi đến đó.

Tôi cụp mắt xuống, không trả lời câu nói ấy của anh, chỉ hỏi: "Sao đột nhiên anh lại tới đây?"

Tôi nhớ anh từng gửi cho tôi xem lịch trình thời gian này của anh, hình như anh đang chuẩn bị cho một dự án phim mới. Thế nhưng hiện tại, anh lại đang ở đây, tham gia một chương trình hẹn hò.

"Chúng ta là liên hôn sắp đặt, chỉ mới gặp nhau được ba lần trước khi đăng ký kết hôn."

"Vâng ạ, em biết."

Thú thực thì, gặp nhau ba lần rồi mới cưới đã tính là nhiều. Tôi là người rất để ý tới ngoại hình, kể từ lần đầu tiên gặp Giang Mộ, tôi đã quyết định xong xuôi tương lai hai chúng tôi sẽ sống ở đâu.

"Anh đã rất cố gắng, tìm mọi cách để thu hút sự chú ý của em, nhưng em chưa từng một lần ngước mắt nhìn anh…"

"Thiên Thiên, em cảm thấy cuộc liên hôn này đang trói buộc em sao?"

Tôi: Hả? Gì? Ai biết gì đâu?

Tôi kéo ghế ngồi xuống, lấy từ trong túi áo ra một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa nói: "Nào, nói em nghe xem anh đã làm gì để thu hút sự chú ý của em nào?"

Giang Mộ lấy điện thoại ra, mở hộp trò chuyện với mẹ hiền yêu dấu của tôi.

Kéo lướt lên một vài đoạn tin nhắn, tôi bắt gặp một tựa truyện rất quen thuộc: "Sau cuộc liên hôn gia tộc, ông chồng hống hách đã yêu tôi".

Bông hoa nở ra phú quý: "Đây, đọc kỹ vào nhé, Tiểu Giang! Dì đã lục tung đống truyện cũ của dì rồi đó, con tự đọc rồi chiêm nghiệm đi ha!"

Chẳng trách, cứ lâu lâu tôi lại thấy anh ấy ngồi xem điện thoại rất chăm chú, bộ dạng nghiêm túc, thi thoảng còn lôi giấy bút ra ghi lại những điểm chính. Lúc ấy, tôi cứ tưởng anh đang nghiên cứu kịch bản, hóa ra là đang đọc và "chiêm nghiệm" bộ tiểu thuyết mẹ vợ gửi sang!

Sau đó, có mấy lần Giang Mộ thực sự vận dụng tiểu thuyết vào đời thực.

Có lần, đang tắm dở, anh bỗng nói vòi nước trong phòng tắm bị hỏng rồi, còn đặc biệt bảo tôi đích thân qua xem. Nhưng xui cho anh, tôi và chị Vương mải buôn chuyện quá nên không ngó ngàng gì tới anh.

Còn có lần khác, anh cố tình tăng nhiệt điều hòa lên rồi giấu nhẹm chiếc điều khiển đi. Khi ấy là đang vào giữa hè, mức nhiệt điều hòa trong phòng được nâng lên tận hai mươi chín độ. Anh ấy chưa kịp văn vở, tôi đã nhanh tay lấy điện thoại ra, tự giảm nhiệt điều hòa xuống. Đã vậy, tôi còn ngoảnh lại nhìn anh, cười toe toét: "Sớm biết kiểu gì cũng có ngày phải dùng đến chức năng này mà. Anh không cần phải cảm ơn nhé!"

Thì ra, trong hai năm qua, anh đã vì tôi mà dụng tâm vào rất nhiều việc, chỉ là việc anh làm mỗi một lần lại không giống nhau.

Bây giờ thì tôi đã hiểu. Mỗi một góc nhìn khác nhau sẽ mang tới những giá trị cảm xúc khác nhau.

Hóa ra trong lúc tôi và chị Vương mải buôn dưa lê, bán dưa chuột, hay là lúc tôi tự phụ, tự cho mình thông minh, dùng chức năng điều chỉnh nhiệt độ trên điện thoại thay thế cho chiếc điều khiển điều hòa bị "mất tích", Giang Mộ lại cho rằng đây là một sự từ chối anh trong im lặng!

Lần này, Giang Mộ không định vòng vo tam quốc nữa mà đi thẳng vào vấn đề: "Thiên Thiên, em đã nói sẽ không ai có thể từ chối được sự chân thành. Có lẽ cách làm của anh chưa đúng, chưa cho em thấy đủ chân thành."

"Anh thường hay xem những bộ phim mà nam nữ chính yêu nhau nhưng vì một hiểu lầm nào đó phải chia tay, sau đó lại tái hợp khi hiểu lầm được giải quyết. Nhưng anh quên mất rằng, con người ta có cái miệng biết nói, muốn gì, cần gì đều nên nói thẳng thì hơn."

"Anh rất sợ em lại từ chối. Anh sợ giữa chúng ta không tồn tại gì ngoài bốn chữ "liên hôn gia tộc". Thế nên, anh đã chọn cách làm đó khiến em hiểu lầm, chỉ là bởi anh không đủ dũng cảm."

"Đáng lẽ ra, lúc bé, anh nên dứt khoát hỏi em có muốn làm bạn với anh không mới phải, chứ không phải đợi tới khi em muốn hẹn hò, yêu đương rồi mới bắt đầu hốt hoảng, mong được gặp lại em."

Nghe vậy, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh. Trong ký ức của tôi, anh chưa từng tồn tại.

Như hiểu được thắc mắc của tôi, Giang Mộ mỉm cười: "Em còn nhớ cậu nhóc béo ú từng bị bắt nạt hồi học tiểu học không?"

"Khi ấy nhà anh xảy ra chút chuyện, bố mẹ bận xử lý công việc nên không có nhiều thời gian quan tâm anh. Cũng may mà gặp được em."

Đột nhiên, trong đầu tôi xuất hiện một đoạn ký ức nữ anh hùng cứu mỹ nam hồi tôi còn đang học tiểu học.

Khi ấy, có một cậu bé bị bạn học bắt nạt ở một con hẻm phía sau trường. Rõ ràng là đã bị cấu véo sắp khóc tới nơi rồi, nhưng cậu bé ấy vẫn nhất quyết ôm khư khư chiếc cặp sách trong tay.

Cậu bé ấy rưng rưng nước mắt: "Tớ hết tiền thật rồi mà. Trong cặp sách chỉ có thức ăn cho mấy bé mèo hoang nữa thôi.."

Có đôi lúc, sự ác ý của thời thơ ấu đến từ những việc rất đơn giản. Có thể là vì giọng nói của bạn không hay, cũng có thể là vì ngoại hình của bạn so với người khác có chút khác biệt. Đó rõ ràng không phải là lỗi của bạn, nhưng họ lại tự cho mình cái cớ, biến nó thành trò đùa, biến bạn thành mục tiêu của những lần bắt nạt.

"Thực ra… hôm đó em đã đứng tần ngần ở đầu hẻm mất mấy phút."

Tôi sợ mình không thể chống lại được với những đàn anh cuối cấp đó, lại càng sợ cậu bé mũm mĩm dù rất hoảng sợ nhưng vẫn không dám khóc lớn kia sẽ bị tổn thương.

Tôi đọc truyện nhiều rồi nhưng chưa từng đọc được bộ nào có nữ chính dũng cảm, không nao núng trước quân thù, cho nên cuối cùng chỉ có thể chạy về trường nhờ tới sự chi viện của bác bảo vệ.

Khi bác bảo vệ chạy tới, đám bắt nạt hầu như đã tản đi từ trước, chỉ còn lại một vài tên, vừa thấy bác ấy thì lập tức bỏ chạy. Kết quả là tôi và bác bảo vệ không bắt được một ai. Nếu như trước đó tôi không do dự quá lâu thì có lẽ kết quả đã khác.

"Anh có thấy, kể từ khi em xuất hiện ở đầu con hẻm đó, anh đã nhìn thấy em rồi. Lúc ấy, em đứng ngược sáng nhưng lại sáng hơn cả ngọn đèn đường, khảm sâu vào ký ức của anh."

"Sau này, có một lần em mời anh tới nhà chơi. Anh đã xem qua những quyển truyện em yêu thích, toàn bộ nam chính trong đó đều vượt quá khả năng chạm tới của anh khi ấy. Đến nỗi, sau nhiều năm như vậy rồi, dù anh đã trở thành một diễn viên có chút tiếng tăm thì vẫn còn kém xa những CEO có thể dễ dàng thu về tay lợi nhuận hàng chục tỷ…"

Tôi nghe mấy chữ "CEO" mà cứ thấy sai sai. Tôi có đọc quyển nào có nam chính làm CEO gì đâu ta? Chỉ có mẹ tôi mới hay đọc, lại còn hay nhét mấy quyển truyện giấy của bà vào kệ sách của tôi nữa. Nào là "Tổng tài bá đạo thầm yêu cô hầu gái là tôi", nào là "Hôm nay trùm trường đã nói thích tôi chưa?", rồi thì là "Tổng tài bá đạo nhà hào môn chính là chồng tôi".

Chẳng trách, lần tôi tới chơi nhà anh, mẹ anh muốn cho tôi xem bộ album ảnh chụp thời thơ ấu của anh nhưng bị anh sống chếc ngăn cản. Hóa ra là vì anh sợ hình tượng của mình sẽ sụp đổ hoàn toàn. Trước lúc bị anh đuổi ra khỏi phòng, tôi chỉ nghe loáng thoáng mẹ anh nói một câu: "Hồi nhỏ thằng nhóc này mũm mĩm lắm nè…"

Trận tuyết đầu tiên của mùa đông đã lặng lẽ rơi. Đợi tới khi tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng.

Giang Mộ đứng trước cửa sổ, ánh đèn đường hắt lên phía sau lưng anh. Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu câu nói của anh: "Em còn sáng hơn cả ngọn đèn đường".

Trong phòng không bật đèn, nhiệt độ bên ngoài trời đã xuống mức âm, khoảng cách giữa tôi và anh ấy cũng đã được rút ngắn lại.

"Lần này anh đã đủ chân thành chưa?"

Tôi kéo mạnh cổ áo Giang Mộ, một chiếc cúc áo bị bật ra, văng xuống sàn nhà.

"Quần áo của anh, về nhà em sẽ mua cho anh một bộ mới nhé…"

Những lời phía sau bị tôi nuốt chửng.

Rõ ràng, tôi là người chủ động ôm ghì anh xuống, hôn nhẹ, cắn vào khóe môi anh trước, nhưng cuối cùng, tôi lại là người đỏ bừng mặt mũi, dái tai cũng đỏ lựng lên, cũng là người bị anh xốc eo, hồi hộp đến quên cả thở.

Nửa giờ sau khi Giang Mộ đi vào phòng tôi, hotsearch về hai chúng tôi đã leo lên chễm chệ trên vị trí số một.

#Giang Mộ đã nửa giờ rồi vẫn chưa ra#

Dưới khu bình luận, giang cư mận nhốn nháo:

[Chị Thẩm Thiên, mau mở lớp phụ đạo, em cần được học cách tìm một anh người yêu một lòng một dạ với mình!]

[Ai yo, chị Thẩm Thiên, chị với lão Giang vào phòng đã nửa tiếng, chắc cũng đã thấm mệt rồi. Đây, chị ra đây nghỉ ngơi đi, đề em vào thay chị.]

[Lão Giang biết yêu thật rồi!]

[Trời ơi, show hẹn hò này đáng xem nha! Xem xong không biết phải nói gì luôn á!]

[Đừng có ở đó lén hôn nhau nữa! Hai ông bà này mau ra ngoài đi!]

Chương này đã bị khóa
Mời bạn click vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện

https://s.shopee.vn/8AMlSiiNfO