Chương 3

Tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng nhẹ đi đôi chút.

Quản gia Ông nói xong, liền quay lại đạp mạnh một cú, đá Chu Hạ ngã sõng soài dưới đất:

“Người cô cần xin lỗi không phải tôi. Dám ra tay tàn độc với tiểu thư và tiểu tiểu thư nhà họ Tưởng, cô cứ đợi hứng cơn thịnh nộ của cả gia tộc đi!”

Chu Hạ quỳ rạp dưới đất, nước mắt nước mũi lẫn lộn:

“Tôi sai rồi! Tôi không dám nữa! Xin cô đại nhân đại lượng, tha cho tôi lần này!”

Tôi không thèm liếc nhìn cô ta và Lục Minh, mà quay sang nhìn ba nuôi họ Thẩm đang run như cầy sấy trong đám người.

Đám nhân viên trong phòng sợ đến mặt mày tái mét, có người còn mềm oặt dưới đất, bò tới chân tôi, vừa dập đầu vừa khóc:

“Tiểu thư tha mạng! Là Chu Hạ ép chúng tôi! Chúng tôi không cố ý!”

Bảo vệ đã bắt đầu lôi từng người ra ngoài, chuẩn bị giao cho cảnh sát.

Ngay lúc đó, ông Thẩm bất ngờ vùng khỏi tay bảo vệ, lao đến đá Chu Hạ một cú rồi vung tay tát liên tục:

“Con đàn bà độc ác! Mày dám chen chân vào hôn nhân của con tao, còn dụ dỗ tao làm hại cháu ngoại! Mày không chết tử tế đâu!”

Vừa mắng, ông ta vừa lén quan sát sắc mặt tôi, thấy tôi im lặng thì lập tức ngồi bệt xuống đất, gào khóc:

“Linh Linh, là lỗi của ba! Ba hồ đồ nhất thời!”

Ông ta bất ngờ giơ tay tự tát mình một cái đau điếng:

“Đều là Chu Hạ ép ba! Cô ta nói đây là ý của Lục Minh, chỉ là muốn dạy dỗ Tinh Tinh một chút! Ba đâu biết bọn họ ra tay ác thế!”

“Linh Linh, con nghĩ đến tình ba già rồi, tha cho ba lần này đi!”

Tôi nhìn thấy rõ tham vọng và tính toán trong đáy mắt ông ta, chỉ bật cười lạnh:

“Thảo nào từ nhỏ ba luôn bắt tôi nhường nhịn em trai, sau khi lấy chồng thì ba cách ngày lại đến xin tiền lo cho nó…”

“Hóa ra — ba sớm đã biết tôi không phải con ruột của ba, đúng không?”

Toàn thân ông Thẩm cứng đờ, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng tôi:

“Linh Linh, con nói gì vậy? Làm sao ba biết được…”

Tôi cười khẩy như nghe được trò đùa tệ nhất đời mình:

“Không biết? Trong lòng ba rõ hơn ai hết!”

“Những gì ba để Tinh Tinh chịu đựng hôm nay, từng chút một, tôi sẽ đòi lại đủ!”

Ông ta biết tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ, lập tức ngồi bệt xuống sàn, mặt mũi xám ngoét như tro tàn.

Còn những nhân viên đứng ngoài không trực tiếp ra tay làm hại Tinh Tinh, thấy vậy liền đồng loạt quay xe 180 độ…

Có người vội vàng bước tới nịnh bợ:

“Tiểu thư, chúc mừng cô đã nhận lại tổ tông! Thật ra chúng tôi sớm đã ngứa mắt với con đàn bà Chu Hạ đó rồi, ỷ được Tổng giám đốc Lục cưng chiều, làm mưa làm gió trong công ty!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Lục Minh cũng thật mù mắt, có người vợ tốt như cô không biết quý trọng, lại đi mê muội cái con tiểu tam đó!”

“Hai người bọn họ mỗi ngày đều tác oai tác quái trong công ty, tụi tôi đã nhịn họ từ lâu lắm rồi!”

Tôi lạnh lùng nhìn đám người chỉ biết luồn cúi theo gió đổi chiều, đến một ánh mắt thừa thãi cũng chẳng buồn cho.

Ánh mắt tôi chỉ dừng lại ở Chu Hạ đang nằm dưới đất — máu ở khóe miệng đã khô, cả khuôn mặt là hoảng sợ, cố gắng co rút người lại sát vào góc tường.

“Muốn vào trường lễ nghi học làm người tử tế?”

Tôi cất giọng lạnh như băng:

“Trợ lý Chu, cô mới từ vũng bùn chui lên được mấy hôm mà đã quên mình là ai rồi sao?”

Toàn thân Chu Hạ run rẩy, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi và cầu xin:

“Tiểu thư, tôi biết lỗi rồi! Tôi không dám nữa! Xin cô hãy tha cho tôi!”

Tôi khẽ bật cười khinh miệt, xoay đầu nói với quản gia Ông:

“Quản gia Ông, chẳng phải cô ta rất muốn đi học lễ nghi sao? Vậy thì cho cô ta toại nguyện. Đưa cô ta đến đúng nơi cần đến, dạy cho cô ta biết thế nào là quy củ.”

“Rõ, thưa tiểu thư. Tôi sẽ sắp xếp ngay.”

Chu Hạ gào lên phản kháng, nhưng đã bị đám vệ sĩ giữ chặt, không thể nhúc nhích.

Tôi đảo mắt nhìn quanh toàn bộ đám nhân viên có mặt, giọng điệu không chút nhân nhượng:

“Quản gia Ông, làm phiền ông tiến hành thanh lọc toàn bộ công ty. Tất cả những ai hôm nay từng ngăn cản tôi, từng tham gia vào chuyện này, đều phải sa thải hết! Tôi sẽ kiện đến mức họ tán gia bại sản!”

Quản gia Ông nghiêm túc gật đầu:

“Tiểu thư yên tâm, tôi sẽ xử lý mọi việc thỏa đáng. Nhất định không bỏ sót bất kỳ ai đã từng tổn hại đến cô và tiểu tiểu thư!”

Tôi khẽ gật đầu, không nói gì thêm, lập tức theo cáng của con gái Tinh Tinh lên xe đến bệnh viện.

Con bé trong cơn hôn mê vẫn không ngừng rên rỉ vì đau, thi thoảng lại sợ hãi gọi một tiếng “mẹ”.

Tôi chỉ nắm chặt tay con bé, dịu dàng lặp đi lặp lại:

“Có mẹ ở đây rồi, đừng sợ. Mẹ ở đây với con.”

Chỉ đến khi tận mắt thấy con gái được đẩy vào phòng phẫu thuật, tảng đá trong ngực tôi mới tạm rơi xuống.

Quản gia Ông ở bên cạnh khẽ an ủi:

“Tiểu thư đừng lo, nhà họ Tưởng có đội ngũ y tế tốt nhất. Sức khỏe thể chất và tinh thần của tiểu tiểu thư đều sẽ do bác sĩ hàng đầu đảm trách.”

“Những kẻ từng gây tổn thương cho hai mẹ con cô, lão gia đã nói rồi — nhất định bắt chúng phải trả giá đắt nhất!”

Tôi khẽ gật đầu, đáp nhẹ một tiếng “ừ”, rồi bảo ông ấy sắp xếp luôn chuyện ly hôn giữa tôi và Lục Minh.

Tôi muốn Lục Minh ra đi tay trắng, thân bại danh liệt!

Sau khi mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đấy, tôi mới có thời gian báo tin bình an cho ông Tưởng — người cha ruột của tôi.

Thật ra, ngay cả tôi cũng chỉ mới biết thân thế thật sự của mình trong vòng hai tháng trở lại đây — thì ra tôi chính là con gái ruột đã bị thất lạc năm xưa của nhà họ Tưởng.

Suốt hơn hai mươi năm qua, dù cha mẹ nuôi họ Thẩm trọng nam khinh nữ, chuyện gì cũng ưu tiên em trai Thẩm Hạo, nhưng cũng chưa từng thật sự ngược đãi tôi.

Đặc biệt là sau khi tôi khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đưa công ty lên tầm cao mới, rồi kết hôn sinh con và lui về hậu phương — họ lại càng tỏ ra yêu thương tôi nhiều hơn.

Tôi từng nghĩ đó là tình thân máu mủ, nên chưa từng đề phòng họ chút nào.

Mãi cho đến khi người của nhà họ Tưởng tìm đến, đưa ra bằng chứng xác thực, tôi mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Chương này đã bị khóa
Mời bạn click vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện

https://s.shopee.vn/8AMlSiiNfO